Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối ngày hôm đó, Hàn Đông quả như giống như lời Tô Cửu đã nói, trực tiếp lái xe từ Mạc Thành đến Tô Thị tìm Hàn Minh Thư.

Lúc anh đến đã là buổi tối, bởi vì anh đã nói trong điện thoại cho nên Tiểu Nhan đặc biệt đến siêu thị gần đó mua một chút nguyên liệu cần dùng, chuẩn bị một bữa ăn tối mọi người cùng ăn với nhau.

Tay nghề của Tiểu Nhan vốn dĩ không tệ, lại thêm mấy năm nay đi theo bên cạnh Hàn Minh Thư, vì để lấp đầy cái bụng không thể chịu đựng thức ăn ngoài của mình, thế là cô luyện thành một tay nghề vô cùng tốt.

Về việc bếp núc, Hàn Minh Thư và Bé đậu nành đều rất dựa dẫm vào cô.

Vừa nghe thấy cô muốn xuống bếp, Bé đậu nành thèm ăn thiếu chút nữa chảy nước miếng: “Dì Tiểu Nhan ơi, một lát nữa chúng ta ăn lẩu nha?”

Nghe nói như vậy, Tiểu Nhan cúi đầu kỳ quái nhìn thằng bé: “Bây giờ cũng không phải là mùa đông, ăn lẩu cái gì chứ, không sợ nóng chết cháu hả?”

Bé đậu nành nghe xong thì không vui, bĩu môi nói: “Mùa hè cũng có thể ăn lẩu được mà. Dì Tiểu Nhan, dì không cảm thấy là rất có cảm giác à?”

Nói đến đây…

Tiểu Nhan đảo mắt qua đánh giá Bé đậu nành, đột nhiên đưa ngón trỏ ra chọt chọt trên trán của Bé đậu nành.

“Có cảm giác hả? Cháu còn học được các từ chuyên ngành này ở đâu vậy, danh từ đó, cái thằng bé ăn hàng này đừng cho là dì không biết cháu muốn ăn thịt nha”

“Ui da” Bé đậu nành che trán của mình lại, gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn tràn đầy giận dữ: “Dì ơi, rốt cuộc là dì có làm lẩu không?”

“Không làm” Tiểu Nhan trực tiếp xoay người lại mở vòi nước ra rửa rau: “Cậu của cháu phải làm việc trong một khoảng thời gian dài, lái xe từ Mạc Thành đến Tô Thị phải mất hơn hai tiếng đồng hồ rồi, cháu có biết hay không hả? Hơn nữa người ta bình thường ở bên ngoài xã giao là đủ mệt mỏi lắm rồi, cháu còn kêu người ta đến đây ăn lẩu nữa, hơn nửa đêm có thể để cho người ta ăn ngon một chút hay không hả?”

Loading...

Nghe nói như vậy, Bé đậu nành chớp chớp mắt, dường như là tìm ra được một ý khác từ trong lời nói của cô.

Bé đậu nành đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Dì Tiểu Nhan ơi, tại sao dì lại quan tâm đến cậu của cháu như vậy, có phải là dì thích cậu của cháu không?”

“Cháu nói cái gì hả?” Tiểu Nhan giống như bị dẫm phải cái đuôi mà nhảy dựng lên, mở to mắt nhìn bốn phía, sau đó phát hiện xung quanh không có ai liền nhanh chóng đưa tay che miệng của Bé đậu nành lại: “Cháu cháu cháu cháu nhất định không thể nói lung tung có biết không hả?”

Bé đậu nành bị cô che miệng lại nói không ra hơi, chỉ chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Bộ dạng này của thằng bé làm Tiểu Nhan sinh ra một loại cảm giác tội ác, nhanh chóng buông tay ra: “Không cho phép nói bậy biết chưa hả, nếu không thì lần sau dì sẽ không làm cho cháu ăn đâu”

Nghe nói vậy, Bé đậu nành giống như là nghĩ đến cái gì đó, nghiêng đầu nói: “Vậy dì Tiểu Nhan có làm lẩu cho Bé đậu nành ăn không ạ?”

Tiểu Nhan đứng dậy, cả người uể oải tức giận, mở túi đồ ăn ra rồi lại nói: “Làm, chuẩn bị làm cho cháu đây còn chưa được nữa à? Thiệt tình hà, chắc có lẽ là đời trước dì thiếu nợ tiểu tổ tông này này.

Lúc này, trong căn phòng ở trên lầu, Hàn Minh Thư đã tắm rửa xong, mặc một chiếc áo thun đơn giản và quần dài, đứng ở cửa sổ gọi điện thoại.

“Anh lâm, những yêu cầu lúc đó của anh tôi đã để trợ lý của tôi ghi âm lại và lưu lại rồi, thời gian hẹn của chúng ta là trong vòng một tháng, ngày mai tôi sẽ để cho trợ lý của tôi đến đó đo vóc dáng của cô triệu xem như thế nào, sau đó tôi sẽ thiết kế tác phẩm mà anh mong muốn trong thời gian đã định”

Nói đến đây, Hàn Minh Thư dừng lại một chút, nhìn ngôi sao trên bầu trời đêm ở bên ngoài cửa sổ, nhịn không được mà nhắc nhở: “Nhưng mà bây giờ đã qua tám giờ tối rồi, đã là thời gian nghỉ ngơi”

Đối phương nghe xong thì lập tức xấu hổ cười cười, nói: “Thật xin lỗi, tôi cũng bị thúc giục đến sốt ruột, vậy tôi không làm phiền cô Hàn nghỉ ngơi nữa”

Hàn Minh Thư cắt đứt cuộc trò chuyện, sau đó đặt điện thoại di động lên trên bàn, đi chân đất vào trong phòng tắm thoa mỹ phẩm dưỡng da, sấy khô tóc.

Đợi đến lúc cô làm xong hết tất cả những chuyện này thì đi ra, đúng lúc nhìn thấy điện thoại di động của mình đang rung lên.

Hàn Minh Thư đi qua cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy là Hàn Đông gọi điện thoại tới.

“Chẳng lẽ đến rồi?”

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư cũng không nhận điện thoại mà lại trực tiếp mang giày đi xuống lầu mở cửa ra.

Sau khi mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Hàn Đông với tinh thân mệt mỏi đang đứng ở ngoài cửa, ánh mắt của hai người chạm nhau trong không trung, Hàn Minh Thư nhìn đẳng sau lưng anh: “Chỉ có một mình anh thôi hả?”

Đã lâu lắm rồi không gặp cô, thật sự là Hàn Đông rất nhớ cô, kiềm lòng không được mà đưa tay ra xoa xoa đầu cô.

Hàn Minh Thư giật mình một chút, cố gắng chống đỡ không cho mình né tránh, chờ sau khi anh vò rối tóc mình rồi cô mới thuận miệng nói: “Anh, em đã không phải là trẻ con nữa rồi, anh cứ vò tóc của em như thế này… không thích hợp lắm đâu”

“Trong mắt của anh, em mãi mãi là một đứa nhỏ” Không ngờ là Hàn Đông lại trả lời như vậy.

Nghe nói thế, Hàn Minh Thư phát điên lên, cắn môi nghiêng người qua để anh đi vào: “Anh, chúng ta có thể thương lượng với nhau không? Lúc ở nhà anh vò đầu em thì cũng có thể, lúc ra bên ngoài thì anh có thể đừng làm như vậy được không?”

Cô vẫn còn nhớ rõ trước đó lúc cô còn ở nước ngoài, anh muốn trở về nước, cô đi ra sân bay tiễn anh.

Kết quả là lúc Hàn Đông sắp đi, thế mà lại vò đầu của cô ở trước mặt của nhiều người trong sân bay.

Nghĩ lại lúc đó cô còn đang nắm tay Bé đậu nành, mang theo đôi giày cao gót, kết quả còn bị Hàn Đông vò đầu.

Ngay từ lúc đầu Hàn Minh Thư đã không quen với cách làm này của anh, nhưng mà sau đó nhìn thấy trong ánh mắt của Hàn Đông đều là sự cưng chiều cùng với cảm giác vui mừng sau khi mất mà có lại được, cô không đành lòng từ chối, không ngờ là sau này đã dưỡng thành thói quen cho anh.

Hiện tại… Hàn Minh Thư thậm chí có một loại cảm giác anh xem mình như là con gái mà nuôi.

Con gái…

Hàn Minh Thư dở khóc dở cười.

“Nếu như anh thật sự thích vò đầu thì anh đi vò đầu cháu trai của anh đi”

Nhắc đến cháu trai của anh ta, Hàn Đông bước vào trở tay đóng cửa lại, sau đó cởi giày ở trước cửa, kết quả nhìn thấy trên kệ giày có đặt vài đôi dép lê kiểu nữ, nhịn không được nhíu mày nói: “Sao lại không chuẩn bị cho anh?”

Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư bĩu môi: “Em đâu có biết là anh sẽ đến sớm như vậy, ngày hôm nay còn chưa kịp đi đến siêu thị nữa mà”

Nói xong, cô cúi người xuống lấy một đôi dép lê kiểu nữ có kích cỡ lớn nhất ở bên trong ra: “Chịu đựng mang chút đi”

Hàn Đông nhìn đôi dép lê kiểu nữ mà trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn là đi chân đất vào trong nhà.

“Anh, anh đây là đang ghét bỏ ai hả? Ở trong nhà cũng không có người khác, không cần phải ngại ngùng đâu”

“Thông khí”

Hàn Đông thấp giọng nói.

Hai người cùng nhau đi vào trong nhà, lúc đi đến phòng khách thì Tiểu Nhan đột nhiên đi ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy Hàn Đông đến rồi, gương mặt trắng nõn lập tức xuất hiện một vài vệt đỏ: “Anh, anh Hàn đến rồi”

“Ừm” Hàn Đông gật đầu chào hỏi cô.

Lúc ánh mắt chạm vào nhau, gương mặt của Tiểu Nhan lại càng đỏ hơn, cô cắn môi mình, sau đó nói: “Tôi vẫn còn đang nấu cơm, anh Hàn ngồi xuống trước đi, rất nhanh liền xong thôi”

Nói xong, quay người lại nhanh chóng chui vào trong phòng bếp.

“Cậu ơi”

Cùng lúc đó có một bóng dáng nho nhỏ chạy ra từ trong phòng bếp, sau đó chạy thẳng về phía Hàn Đông.

Lúc nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đó, con ngươi vốn đen nhánh của Hàn Đông có một chút ấm áp, hơi ngồi xuống ôm thằng bé vào trong ngực.

“Đức An”

Hàn Đức An là cái tên lúc trước Hàn Đông đã đặt cho thằng bé.

Tên ở nhà là Bé đậu nành, là Tiểu Nhan đặt cho.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK