Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hàn Minh Thư đi xuống trông thấy cảnh này, do Giá Nhỏ nằm đè lên người Đường Viên Viên nên cô đành tới tách tay của Giá Nhỏ ra, sau đó bé cô bé lên gác, lát nữa lại xuống bế nốt cô bé còn lại lên.

Ngay lúc Hàn Minh Thư chuẩn bị xuống bế Đường Viên Viên lên, thì bỗng nhiên trông thấy chiếc xe đưa đón Đậu Nành đã về tới nơi, nghĩ đến mâu thuẫn giữa hai đứa trẻ, Hàn Minh Thư quyết định tạm thời không đi xuống nữa.

Thật ra mâu thuẫn giữa trẻ con là điều dễ giải quyết nhất, dù gì trẻ con đều ngây thơ trong sáng, hơn nữa còn có lòng dũng cảm, thế nhưng nếu như có người lớn là cô ở cạnh có lẽ hai đứa trẻ cũng sẽ hơi ngại ngùng, cho nên Hàn Minh Thư mới không đi xuống nữa.

Đường Viên Viên nằm mơ một giấc mơ, cô bé mơ thấy mình đang ăn kem, có cả sô-cô-la nữa, còn thật nhiều kẹo bông, cô bé đang ở trong một căn phòng công chúa chỉ có đồ ăn, ăn đến cuối cùng bỗng nhiên trước mắt xuất hiện giọng nói hung dữ của Đậu Nành.

Rồi Đường Viên Viên bị doạ cho bừng tỉnh.


Sau khi tỉnh giấc, Đường Viên Viên phát hiện thấy trên sô pha có thêm một bóng người cao gầy, cô bé mới vừa tỉnh ngủ nên chẳng nghĩ ngợi nhiều đến thế, dù gì cô bé cũng đã đợi cả ngày rồi, cho nên khi trông thấy Đậu Nành phản ứng đầu tiên của cô bé là ngồi bật dậy la lên: “Anh trai.”
Nghe xong, sống lưng Đậu Nành cứng đơ, sau đó cậu mới từ từ quay đầu nhìn cô bé.

Một lúc sau, từ trong cổ họng cậu mới khó khăn bật ra một âm thanh: “Ừ”
Đường Viên Viên chẳng còn nhớ chuyện gì, cô bé tới nắm lấy tay áo Đậu Nành: “Anh trai”
Cô bé không biết nói gì, cô cũng không biết xin lỗi, thế nhưng hai đứa trẻ cả tuần không nói năng gì với nhau khiến Đường Viên Viên cũng ăn ít đi rất nhiều, bây giờ cô bé rất thèm ăn, cô rất mong anh trai có thể đưa cô đi ăn kẹo bông, hu hu…
“Được rồi, hôm đó là lỗi của tôi, tôi không nên to tiếng với Viên Viên” Nói rồi, Đậu Nành lấy từ cặp sách ra một gói sô-cô-la và kẹo mút đưa cho Đường Viên Viên: “Đây là đền cho em này”
“AI” Đường Viên Viên rất bất ngờ đem món quà ôm vào lòng, ngay lập tức vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn anhI”
Trước khi gặp nhau thì Đậu Nành rất vô tâm, còn Đường Viên Viên sau khi có đồ ăn vặt liên trong nháy mắt cười vô tư, không hiểu sao cứ cảm thấy có chút bất lực, thế nhưng rất nhanh chóng cậu lại nghĩ ra chuyện gì, giống như một ông cụ non nói với cô bé: “Đây đều là đồ ngọt, ăn nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu, cho nên em không được ăn nhiều quá”
“Anh trai, Viên Viên nhớ rồi”
Sau đó hai đứa trẻ coi như đã làm hoà, tất cả những chuyện không vui trước đó rất nhanh chóng tan đi như mây khói, không giống như người lớn sẽ ghi nhớ mãi những chuyện không vui kia.

Khi Hàn Minh Thư đi xuống lần nữa, Đường Viên Viên đã lại giống như một cái đuôi bám theo sau người Đậu Nành ríu rít anh thế này anh thế kia rồi.

Quả nhiên, trẻ con thật đơn giản, làm hoà rồi thì sẽ giống ngay như khi mới bắt đầu, không có quá nhiều sung sướng hay phiền muộn.

Sau khi chuyện này xảy ra, Đường Viên Viên bắt đầu nhớ lấy lời của Đậu Nành, đồ ngọt không được ăn quá nhiều, câu nói này giống như một câu thần chú liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cô bé, thế nhưng mỗi lần đồ ăn ngon bày ra trước mặt, cô bé lại nhanh chóng quên bẵng đi câu thần chú ấy, đợi ăn xong rồi mới nhớ ra.


Mà ở nơi khác, Tiêu Túc phát hiện ra Giang Tiểu Bạch kể từ sau lần tâm sự đó, cô đã thay đổi rất nhiều, cô nghiêm túc chung sống bên cậu ta, cũng không còn nhắc đến chuyện li hôn, hai người lại yên tĩnh sống như lúc ban đầu.

Đương nhiên nửa năm này, Tiêu Túc luôn rất tôn trọng Giang Tiểu Bạch, cũng vì tránh để cô mang thai, cậu ta chưa từng chạm vào cô lần nào.

.

Hãy tìm đọc trang chính ở _ ТгumTruу en.VЛ _
Đối với Tiêu Túc mà nói, tuy nói rằng cậu ta trông thấy sự thay đổi của Giang Tiểu Bạch, thế nhưng trong lòng cậu ta vẫn có sự nghi vấn, lo Giang Tiểu Bạch sẽ rời xa mình, cho nên khi thời gian của lời hẹn ước tới, người đàn ông này vô cùng tự giác mà đem giấy chứng nhận kết hôn ra đưa cho Giang Tiểu Bạch.

Khi cậu ta đem giấy chứng nhận kết hôn đặt trước mặt Giang Tiểu Bạch, Giang Tiểu Bạch đang ôm Tiêu Vọng Chi ăn cơm, giọng nhẹ nhàng dỗ dành, Lương Nha Hoà cũng ở bên cạnh, bà ngoái đầu nhìn thấy con mình đem hai cuốn sổ màu đỏ đi tới.


Sắc mặt bà hơi thay đổi, nói với Giang Tiểu Bạch: “Mẹ bế cháu xuống dưới nhà đi dạo vài vòng nhé.”
“Hả?” Giang Tiểu Bạch còn chưa phản ứng lại kịp, tại sao đang yên đang lành lại bế cháu xuống dưới nhà đi dạo: “Mẹ, còn đang ăn cơm mà…”
Còn chưa nói dứt lời, Lương Nha Hoà đã bế Tiêu Vọng Chỉ lên rồi quay người đi.

Giang Tiểu Bạch hơi bất lực, vừa muốn nói gì thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu nhìn mới phát hiện ra là Tiêu Túc, mà vừa hay trên tay cậu ta cầm hai cuốn sổ màu đỏ.

Giang Tiểu Bạch lập tức im bặt, hoá ra là vậy, chẳng trách đột nhiên Lương Nha Hoà lại bế Vọng Chi xuống dưới.

Rất mau lẹ, con cô đã bị Lương Nha Hoà bế đi, trong phòng chỉ còn lại hai người..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK