Bố trí trong phòng cực kỳ đơn giản, nhưng lại rất có phong cách, còn có mấy bức phác họa dán trên tường.
Rèm cửa xám nhạt bị gió thổi lung lay, hơi lạnh.
Đây là đâu?
Thẩm Cửu từ từ ngồi dậy, cánh tay truyền tới đau nhức, cúi đầu mới phát hiện chỗ đó quấn băng gạc.
“Em tỉnh rồi?”
Giọng nói ấm áp truyền tới, Thẩm Cửu ngước mắt.
Dạ Y Viễn bước vào tầm mắt kinh ngạc của cô, tay bưng ly nước ấm, tới gần đưa cho cô.
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
“Uống ly nước thấm giọng trước đi.”
Thẩm Cửu ngây ngốc nhìn anh ta giây lát, mới vươn tay nhận, cô quả thực rất khát, miệng khô khốc. Nhận nước rồi, Thẩm Cửu uống hơi vội, ừng ực ừng ực.
Dạ Y Viễn ở một bên nhìn, không nhịn được lên tiếng: “Uống chậm chút, đừng sặc.
Động tác của Thẩm Cửu khựng lại, cảm thán giọng nói của anh ta…
Thật sự là dịu dàng muốn chết!
Thế là động tác uống nước của Thẩm Cửu bèn chậm lại, uống xong, Thẩm Cửu vừa muốn đặt ly xuống, tay Dạ Y Viễn đã vươn tới, thay cô lau sạch vết nước ở khóe miệng.
Anh ta lau rất tự nhiên, nhưng cả người Thẩm Cửu lại sững sờ nguyên tại chỗ.
Anh ta đang làm gì? Lại dùng ngón tay đụng vào khóe môi cô?
Ý thức tới chuyện này, Thẩm Cửu lập tức ngửa đầu ra sau, tránh tiếp xúc với anh ta.
Sắc mặt Dạ Y Viễn cực kỳ tự nhiên, hoàn toàn không ý thức được hành động của mình mang tới khó xử cho Thẩm Cửu biết bao, anh ta cầm ly trong tay Thẩm Cửu đi: “Đứng dậy đi, anh làm cơm cho em rồi.”
Cơm?
Vừa nhắc tới cơm, bụng Thẩm Cửu liền không tiền đồ kêu lên.
Cô đỏ mặt, vội vươn tay che bụng mình.
Dạ Y Viễn cười, ánh mắt mềm mại: “Mau dậy di.”
Trong mắt anh ta không chút chê cười, ánh mắt nhìn cô cũng rất hài hòa, tim Thẩm Cửu dần bình tĩnh lại, sau đó cô gật đầu đứng dậy.
Đứng dậy rồi, Thẩm Cửu mới kinh ngạc
phát hiện đồ bệnh nhân trên người mình đã bị thay ra.
Cô bất giác nắm chặt góc áo.
“Đừng lo lắng, quần áo là người làm thay giúp em.”
Dạ Y Viễn kịp thời lên tiếng giải thích, Thẩm Cửu hồi thần, mặt đỏ bừng.
Cô không nói gì cả mà đã bị anh ta nhìn ra tâm tư của mình rồi, Thẩm Cửu ngượng ngùng theo sau anh ta đi tới trước bàn ăn.
Trên bàn bày rất nhiều món, còn có canh, có thể nói là đầy đủ hương vị.
Thẩm Cửu đói đã lâu, không nhịn được nuốt nước miếng, ngồi vào bàn.
“Ăn đi, đừng khách sáo.” Dạ Y Viễn mỉm cười, bới bát cơm, cầm đôi đũa cho cô.
“Cảm ơn anh cả.” Thẩm Cửu cảm ơn anh ta, sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, cô thật sự rất đói.
Cả ngày hôm qua cô cũng không ăn cơm, nhưng cô ngoan cường.
Lúc nhỏ đói ba ngày ba đêm, không cơm không nước, cô cũng sống được!
Sao có thể không ăn cơm một ngày liền xảy ra chuyện? Thẩm Cửu lùa cơm vào miệng, thầm nghĩ mình nhất định phải kiên cường.
Cô vượt qua cơn ác mộng lúc nhỏ rồi.
Phản bội của Lâm Tuấn, người nhà không thân cận, cô cũng vượt qua rồi.
Bị ép gả cho Dạ Âu Thần, cô cũng hoàn toàn nhịn được.
Chỉ cần nửa năm, nửa năm sau cô có thể rời đi nơi này.
Đến lúc đó cô nhất định phải tìm một thành phố mình thích, sau đó định cư, tìm công việc tốt một chút, sinh con dưỡng cái.
Nghĩ nghĩ, hơi nước bất giác đầy hốc
mắt, sau đó ngày càng nhiều, cuối cùng vành mắt quả thực không chịu nổi nữa, nước mắt rơi xuống, rơi vào trong bát của Thẩm Cửu.
Nhưng động tác của cô không dừng lại, vẫn lùa cơm trắng vào miệng.
Dạ Y Viễn ngồi một bên vốn là mỉm cười nhìn cô, nhưng lúc nhìn thấy vành mắt cô khẽ đỏ, nụ cười trên mặt khựng lại, tiếp đó liền thấy giọt nước mắt to như hạt đậu của cô không ngừng rơi vào trong bát cô đang bưng.
Nụ cười của Dạ Y Viễn thoáng chống cứng lại trên mặt.
Nửa ngày sau, anh ta khẽ thở dài, cầm đũa gắp thức ăn vào bát cô.
“Đừng chỉ ăn cơm, ăn nhiều thức ăn một chút.”
Thẩm Cửu hít mũi, vẫn không nhịn được nước mắt, thấy Dạ Y Viễn gắp thức ăn cho
mắt, sau đó ngày càng nhiều, cuối cùng vành mắt quả thực không chịu nổi nữa, nước mắt rơi xuống, rơi vào trong bát của Thẩm Cửu.
Nhưng động tác của cô không dừng lại, vẫn lùa cơm trắng vào miệng.
Dạ Y Viễn ngồi một bên vốn là mỉm cười nhìn cô, nhưng lúc nhìn thấy vành mắt cô khẽ đỏ, nụ cười trên mặt khựng lại, tiếp đó liền thấy giọt nước mắt to như hạt đậu của cô không ngừng rơi vào trong bát cô đang bưng.
Nụ cười của Dạ Y Viễn thoáng chống cứng lại trên mặt.
Nửa ngày sau, anh ta khẽ thở dài, cảm đũa gắp thức ăn vào bát cô.
“Đừng chỉ ăn cơm, ăn nhiều thức ăn một chút.”
Thẩm Cửu hít mũi, vẫn không nhịn được nước mắt, thấy Dạ Y Viễn gắp thức ăn cho
mình, cô bèn ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.
Nhất thời, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng cứ như vậy không chút phòng bị đụng vào đáy lòng Dạ Y Viễn.
Động tác trên tay anh ta khựng lại, đôi môi mỏng bất giác mím thành đường thẳng.
Khóe môi Thẩm Cửu còn dính hạt cơm, cô cảm thấy dáng vẻ này của mình thật sự rất mất mặt, nhưng vừa nãy cô càng nghĩ cảm xúc lại càng dâng trào, bữa cơm trước mắt khiến cô nhớ tới lúc nhỏ, cô được cảnh sát cứu ra từ trong tay tội phạm.
Nhưng ba mẹ cô không đến đón cô, cuối cùng là chú cảnh sát đau lòng ôm cô, còn dẫn cô đến cục cảnh sát, mua cơm cho cô, cho cô ăn cơm.
Lúc đó, cô im lặng thật lâu thật lâu, bỗng nhiên cầm bát lên lùa cơm trắng vào
miệng, chú cảnh sát cũng bỗng nhiên khẽ thở dài một tiếng, gắp thức ăn vào bát cô. “Cô bé à, ăn nhiều thức ăn một chút.” Thẩm Cửu lúc đó còn nhỏ, òa một tiếng bật khóc.
Bây giờ…mặc dù cô đã trưởng thành, kết hôn rồi, có con rồi, nhưng đối diện với hành động ấm lòng này của Dạ Y Viễn, cô vẫn rất buồn bã.
Nước mắt rơi xuống càng nhiều.
“Xin lỗi…anh cả, em cũng không…không muốn như vậy…” Cô khóc, đặt bát trong tay xuống rồi xoay người đi.
Cô thật sự rất khó chịu.
Quá khứ đó là ngày đen tối nhất trong cuộc đời cô. Lúc đó, cô ở cục cảnh sát ba ngày.
Lúc tất cả những đứa trẻ mất tích đều được ba mẹ vội vàng tới đón đi, cô bị bỏ
mặc ba ngày mẹ Thẩm mới tới, nhìn thấy cô, câu đầu tiên chính là mắng cô không nghe lời, chất vấn cô tại sao chạy lung tung, sau đó có ở trước mặt tất cả chú cảnh sát đánh vào mông cô.
Thẩm Cửu lúc đó muốn khóc, nhưng lại nhịn được.
Cứ mở to mắt như vậy nhìn mẹ mình.
Tại sao? Mẹ không thương cô sao? Không lo lắng cho cô sao? Tại sao…những bà mẹ khác đều rất yêu thương con mình, nhưng mẹ cô…tại sao không giống với người khác?
Một chiếc áo khoác khoác lên người Thẩm Cửu, hơi ấm và hơi thở đàn ông xa lạ ập tới.
“Rất khó chịu sao?” Dạ Y Viễn không biết đã ngồi cạnh cô từ lúc nào, anh ta cầm khăn giấy, khẽ khom người lau nước mắt trên mặt cô: “Khóc ra là được rồi, khóc rồi còn phải ăn cơm, nếu không…đói
ra bệnh thì không tốt.”
Tay Thẩm Cửu khẽ run rẩy, cô ngước mắt nhìn Dạ Y Viễn gần trong gang tấc, hàng mi run run: “Cảm ơn.”
Dạ Y Viễn mỉm cười: “Không cần khách sáo như vậy, khóc ra rồi có phải tốt hơn nhiều không?”
“Dạ.” Thẩm Cửu gật đầu.
“Vậy uống bát canh trước.” Dạ Y Viễn lại múc bát canh cho cô, Thẩm Cửu chỉ có thể vươn tay nhận.
“Hôm qua lúc anh đến bệnh viện, nhìn thấy xe của Âu Thần ở bãi đỗ xe, em ở cùng cậu ấy sao?”
Nghe vậy, động tác của Thẩm Cửu khựng lại.
“Âu Thần ngoài lạnh trong nóng, rất nhiều chuyện cậu ấy nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng anh cả nói thật, Âu Thần thật sự rất tốt với em.”