Về chuyện này, Giang Tiểu Bạch đã từng cân nhắc đến.
Nhưng về sau lại ngẫm nghĩ, cô ấy cũng không phải là loại người sẽ vì đứa bé mà để cho mình oan ức.
Cô ấy lựa chọn sinh đứa bé ra, là sẽ phụ trách với đứa bé, dùng hết khả năng cho nó những gì tốt nhất, nhưng điều này dựa trên cuộc sống mà cô ấy muốn sống.
Một mình cô ấy, cũng có thể cho đứa bé cuộc sống tốt hơn.
Giả sử, cô ấy và Tiêu Túc ở bên nhau mà không vui, vậy dù cho tình cảm cha mẹ dành cho đứa trẻ trọn vẹn, nhưng trẻ con rất nhạy cảm, ba mẹ có tình cảm hay không chúng lại không biết sao?
Cô ấy không muốn truyền cảm xúc này cho con mình ngay từ khi còn nhỏ.
“Ai da, nói nhiều quá, con chắc phiền lắm, mẹ không nói nữa” Lương Nha Hoà hơi thương tâm lau khóe mắt của mình, không nhịn được buồn bực nói: “Nửa năm này mỗi ngày mẹ đều nhìn Tiêu Túc đi làm, tan tâm, chăm sóc đứa bé, mỗi ngày nó đều chờ con trở về, người làm mẹ đây cảm thấy nó làm tất cả cũng đều hữu dụng, Tiểu Bạch nhất định có thể thấy được khổ tâm và chờ đợi của nó, dù không sớm trở về như vậy, nhưng trở về là tốt rồi”
“Thật không ngờ rằng chuyện con về là sự thật, nhưng lại muốn mang đứa bé đi cùng..
Nói xong lời cuối cùng, Lương Nha Hoà không khống chế được mình nhỏ giọng khóc lên, trong lòng Giang Tiểu Bạch cảm thấy trong lòng khó chịu như có hàng nghìn con kiến, nhưng cô ấy không thể làm gì được.
Cô ấy chỉ có thể đứng tại chỗ chờ Lương Nha Hoà khóc xong, sau đó bà đứng dậy nói với cô ấy: “Con đi đi, thừa dịp Tiêu Túc vẫn chưa về, chờ nó trở về, mẹ sẽ nói rõ ràng với nó.”
Giang Tiểu Bạch hơi kinh ngạc: “Mẹ?”
“Đi đi, tuy nhiên con phải đáp ứng với mẹ, cho mình nhiều thời gian suy nghĩ kỹ càng chút, đừng lập tức xử tử hình Tiêu Túc, chuyện giữa các con đại thể mẹ cũng biết một ít.
Đứa bé, không nên quá chấp nhất với quá khứ, bây giờ trái tim của Tiêu Túc hoàn toàn trọn vẹn thuộc về con”
Câu nói cuối cùng kia làm cho Giang Tiểu Bạch xúc động, tuy nhiên cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, cô ấy gật đầu rất nhanh: “Con biết rồi mẹ, con sẽ suy nghĩ thật kỹ, con mang đứa bé đi trước”
“Đi đi”
Lúc Giang Tiểu Bạch ôm đứa bé đi, ngay cả đầu Lương Nha Hoà cũng không dám di động, không dám nhìn nhiều, sợ mình nhìn nhiều hơn nữa, sẽ không nhịn được tiến lên ngăn lại hai mẹ con.
Bà là một người mẹ, trái tim nhất định sẽ hướng về Tiêu Túc, nhưng bởi vì bà hiểu Tiêu Túc, cho nên bà đứng ở Tiểu Bạch lập trường suy nghĩ một chút thay cô ấy, Tiểu Bạch cũng làm mẹ, chắn chắn cô ấy hy vọng sống với con của mình.
Nếu cô ấy muốn ly hôn, ở tình huống kinh tế cho phép, cô ấy chắn chắn sẽ muốn tự mình nuôi nấng con.
Bịch!
Thẳng đến khi cửa bị đóng lại, Lương Nha Hoà mới ngồi ở trên ghế sa lon không nhúc nhích.
Từ lúc nhìn thấy Tiểu Bạch vui mừng, đến lúc Tiểu Bạch mang theo đứa bé rời đi, nói là từ thiên đường rơi vào địa ngục cũng không có gì hơn chuyện này.
Làm mẹ đều có loại tâm tình này, con trai của bà mà biết thì nhất định sẽ càng khó chịu hơn.
Cũng không biết ngồi đã bao lâu, Tiêu Túc đã mang một đống đồ trở và, sau khi trở về thì lặng lẽ bỏ mấy thứ vào tủ lạnh, Lương Nha Hoà ở chỗ này nhìn cậu ta, thấy cậu ta chất đầy tủ lạnh, mà sau khi trở về cậu ta cũng không hỏi chuyện Giang Tiểu Bạch.
Cái đứa nhỏ ngốc này, có phải còn tưởng rằng Tiểu Bạch cùng đứa bé còn ở trong phòng hay không?
Nghĩ tới đây, Lương Nha Hoà nhân tiện nói: “Đừng chuẩn bị, nó đi rồi”
Nghe xong, động tác trên tay Tiêu Túc dừng lại, sau đó tiếp tục bỏ đồ đạc vào trong tủ lạnh, động tác của cậu ta hơi giống người máy, lại càng giống như hơi tê dại.
Lương Nha Hoà không tùy vào tới một hồi lửa giận, tiến lên trực tiếp mắng to: “Mẹ nói với còn mà con không nghe thấy sao? Tiểu Bạch đi rồi, nó mang theo con đi cùng, làm sao con lại không phản ứng? Làm sao con như người chết vậy? Con còn là chồng và ba không hả!”
Tiêu Túc vẫn không phản ứng, thật lâu sau, cậu ta như mất đi tất cả sức lực.
“Con đây có thể làm gì được nữa?”
“Cái gì?”
“Con có thể làm gì được nữa? Cô ấy không muốn trở về bên cạnh con, thời gian nửa năm, mà cô ấy đã quyết định xong lựa chọn thật”.
Danh Sách Chương: