“Đúng rồi, cậu gọi điện hỏi thăm Tiêu Túc chưa?”
Nghe nói vậy, Tiểu Nhan sững sờ: “Tiêu Túc?”
“Chưa gọi qua sao?”
Tiểu Nhan lắc đầu, không hiểu mà nói: “Sao phải gọi điện thoại cho anh ta?
Nhìn vẻ mặt này của cô ấy, đoán chừng cũng chẳng biết gì cả.
Hàn Minh Thư không ngờ tới vậy mà cô ấy không biết chuyện này, cô còn tưởng rằng anh của mình sẽ nói với Tiểu Nhan, không nghĩ tới anh cô lại không nói.
“Lần trước anh tớ nhảy vào lửa cứu cậu, thật ra sau đó Tiêu Túc cũng đi vào.’ Nghe nói vậy, Tiểu Nhan giật nảy mình, tỏ vẻ sợ hãi.
“Cậu nói cái gì? Tiêu Túc anh ta…
Cũng nhảy vào trong lửa sao?”
“Ừm” Hàn Minh Thư khế gật đầu: “Tớ nghĩ là cậu biết.”
“Không ai nói cho tớ biết cả, anh của cậu cũng chưa hề nói.”
“Đừng trách anh tớ, dù sao khoảng thời gian trước tinh thần của cậu vẫn không ổn định, anh ấy cũng lo lắng cho cậu thôi, cho nên mới không nói cho cậu biết.
Nếu mình là anh ấy mình cũng sẽ không nói.”
“Cậu yên tâm, tớ biết rồi, chắc chắn tớ sẽ không trách anh cậu.
Tớ chỉ không biết anh ta đã cứu tớ, mà tớ chẳng biết gì cả, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói với người ta.”
Trận cháy kia lửa bùng lên mạnh như thế, Tiểu Nhan chỉ có thể trốn ở trong phòng tắm.
Lúc Hàn Thanh xông vào thì cả người đều bị bỏng chứ đừng nói tới Tiêu Túc ở phía sau.
Vậy mà cô ấy không biết gì cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ấy biết Tiêu Túc thích mình, nhưng cô ấy không nghĩ đến cậu ta lại thích đến như thế.
Hàn Minh Thư giống như là nhìn ra sự bối rối của cô ấy.
“Có phải cậu không biết nói với anh ta thế nào không?”
Tiểu Nhan gật đầu.
“Bây giờ Tiêu Túc có bạn gái rồi, cậu biết không?”
Nghe nói thế, Tiểu Nhan sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng gật đầu.
“Tớ biết rồi, lần trước đi đưa thiếp mời tớ đã gặp qua một lần, trông có vẻ rất xinh đẹp”
“Ừm” Hàn Minh Thư gật đầu, nhớ lại ngày đó ở bệnh viện nhìn thấy Giang Tiểu Bạch: “Đúng là dáng dấp rất xinh đẹp, ngày đó ở bệnh viện tớ cũng nhìn thấy, cô ấy đi tìm Tiêu Túc”
“Cho nên ý của cậu là cô ấy biết Tiêu Túc nhảy vào lửa cứu tớ rồi?” Nói đến đây, Tiểu Nhan hơi bối rối: ‘Hỏng rồi, vậy cô ấy có thể hiểu lầm Tiêu Túc không? Hai người bọn họ có thể cãi nhau không?”
“Chuyện này cũng không rõ lắm”
Hàn Minh Thư lắc đầu, suy nghĩ một lát: “Nhưng mà tớ nhìn dáng vẻ của cô ấy chắc không phải là người nhỏ mọn như thế.
Lúc đó, Tiêu Túc bị thương tương đối nghiêm trọng, cô ấy và Tiêu Túc đến góc khuất nói chuyện, cuối cùng lúc trở về cũng chỉ có một mình Tiêu Túc.
Nói thật, dù cho cô ấy tức giận cũng bình thường, nếu như Hàn Thanh an toàn mà đi cứu người phụ nữ khác, cậu sẽ đồng ý sao?”
Đương nhiên sẽ không!
Điều này Tiểu Nhan chắc chắn, ngay cả khi Hàn Thanh tới cứu mình, cô ấy cũng lo lắng muốn chết!
Sao cô ấy lại cho phép Hàn Thanh đi cứu người phụ nữ khác? Lại là việc không quan tâm đến mạng sống chứ.
Cho nên lần này trong lòng Tiểu Nhan càng thêm áy náy, cô ấy không nghĩ tới sau khi cô ấy hôn mê lại xảy ra nhiều chuyện như thế.
Lần trước, nhìn thấy cô gái kia trong nhà của Tiêu Túc, trông vô cùng linh động, dáng vẻ xinh đẹp lại tinh tế, đứng chung với Tiêu Túc quả thật rất xứng.
Nếu hai người bởi vì chuyện của mình mà cãi nhau hay là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vậy cô ấy nên làm gì?
“Cậu đừng nghĩ quá nhiều”.
Danh Sách Chương: