Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện.

Bác sĩ sau khi kiểm tra xong cho Thẩm Cửu mới xoay người nói với Dạ Âu Thần: “Bệnh nhân chắc là bị dọa sợ.”

Bị dọa sợ? Mắt Dạ Âu Thần híp lại, cô luôn ở trong căn phòng đó, sao lại bị dọa sợ? Lẽ nào…

Dạ Âu Thần nghĩ đến cảnh tối tăm trong biệt thự.

Lẽ nào cô sợ tối?

“Bệnh nhân chắc là bị dọa sợ ở mức độ rất nghiêm trọng, sợ quá độ, dẫn đến cô ấy bây giờ rơi vào trong huyễn tưởng của bản thân, cho nên…”

Lang An tò mò liếc nhìn Thẩm Cửu đang nằm trên giường bệnh, nghi hoặc mở miệng nói: “Người bình thường sợ tối rất bình thường, nhưng, cho dù có sợ tối hơn nữa cũng không đến mức bị dọa đến mức thái quá như này chứ? Bác sĩ, trên người cô ấy không có vết thương hay cái gì khác chứ?”

“Đã kiểm tra hết rồi, trừ huyết áp thấp, tố chất cơ thể không phải quá tốt ra, không có gì khác dẫn đến tình trạng bất thường cả. Có điều, cô ấy đang mang thai phải không? Sau này không thể thường xuyên chịu loại kinh sợ này nữa, tôi thấy cô ấy có dấu hiệu sảy, nếu như sau này tình huống này còn thường xuyên xảy ra, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn đến sảy thai.”

“Nhưng mà bác sĩ, cô ấy rốt cuộc tại sao lại bị như thế?”

Lang An nói một lượt tình trạng khi đó, bác sĩ suy nghĩ một lát mới nói: “Vậy có thể là do bệnh nhân đối với loại môi trường đó có bóng ma tâm lý, cho nên tâm lý của cô ấy tự tạo thành tổn thương, sẽ mạnh hơn người bình thường gấp 10 lần.”

“Bóng ma tâm lý?” Lang An vô thức nhìn sang Dạ Âu Thần.

Anh mím môi, tầm mắt dừng trên gương mặt của Thẩm Cửu vẫn duy trì trầm mặc.

“Vậy bác sĩ, cô ấy bao giờ có thể tỉnh lại?”

“Đợi thôi, để não bộ của cô ấy từ từ thả lỏng trước đã, bệnh nhân bắt buộc tự mình thoát ra được mới tỉnh được.”

Lang An giật mình, suýt nữa muốn hỏi nếu như người bệnh không có tự mình điều chỉnh thoát ra được thì sao?

Bác sĩ sau khi rời khỏi, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người.

“Cậu Dạ, trợ lý Thẩm có thể tối nay— sẽ không tỉnh lại?”

Vừa dứt lời, Lang An cảm nhận được bầu không khí quanh người lạnh đi không ít, anh ta vội vàng lùi lại hai bước: “Vậy tôi đi xem má Trần đến hay chưa?”

Nói xong Lang An phi như bay ra khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh cuối cùng yên tĩnh trở lại, Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch của Thẩm Cửu. rốt cuộc có chuyện gì?

Lại có bóng ma tâm lý với bóng tối?

Thẩm Cửu nằm mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ chỉ có bóng dáng của cô biến nhỏ, trở thành bộ dạng 4-5 tuổi, bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, trong phòng không có đèn, không có nước, không có đồ ăn.

Chỉ có một chiếc giường, giường rất bé, cùng một chiếc chăn mỏng.

Cô cuộn người trong góc, cả người cuộn thành một cục nhỏ, bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến một tiếng động, đều có thể khiến dây thần kinh mẫn cảm của cô bị dọa mà kéo căng, run rẩy bần bật.

Cô đói tròn ba ngày, cơ thể nhỏ bé gần như gầy trơ xương, hốc mắt hoắm sâu, căn bản không giống người.

Két—

Cửa được mở ra, một bóng người đi tới đánh cô!

Thẩm Cửu nhỏ bé đã không nhịn được đau, thét lên.

“Mày còn dám kêu, cái thứ không đáng tiền nhà mày! Mày còn dám kêu!”

“Á á á!”

“Bà đây hôm nay cho mày đau, cho mày không biết nghe lời, tao cho mày không nghe lời này này!”

“Đừng mà, đau… đừng đánh con…”

Trong phòng bệnh yên tĩnh không có một tiếng động, Thẩm Cửu yên tĩnh nằm trên giường bệnh, đột nhiên hét lên một câu, cũng đã thu hút được ánh mắt của Dạ Âu Thần.

“Đừng đánh, đau… mẹ…”

Dạ Âu Thần di chuyển xe lăn đến gần hơn, cơ thể cao lớn hơi nghiêng tới áp sát cô, nghe thấy lời cô thốt ra thì hơi nhíu mày.

Đừng đánh?

Đau?

Từ hai từ này Dạ Âu Thần dường như đã nắm bắt được một vài thông tin quan trọng, còn Thẩm Cửu hình như còn chưa tỉnh lại trong cơn hoảng loạn, nói ra những lời này hoàn toàn là dưới trạng thái vô thức, nói câu trước không có câu sau.

Dạ Âu Thần cau mày, tay vô thức vuốt ve đầu của cô, ngón tay dần rơi vào khóe mắt của cô, lau đi nước mắt ở khóe mắt cho cô.

Ngũ quan sắc nét bình thường dường như xoắn lại thành một đoàn.

Loại cảm giác này… rất đau khổ?

“Tỉnh lại!” Giọng nói của Dạ Âu Thần đột nhiên đanh lại!

“Đau… đau…” Thẩm Cửu lặp đi lặp lại một từ này, Dạ Âu Thần thấy sắc mặt của cô thật sự thống khổ, bàn tay to lớn dùng sức nắm chặt cổ tay của cô: “Tỉnh lại! Đừng sống trong giấc mơ nữa!”

Chắc là do lực đạo của anh quá lớn, Thẩm Cửu nhíu mày càng chặt, vẫn kêu đau, nhưng lại mở mắt ra.

Không ngờ mở mắt lại nhìn thấy Dạ Âu Thần, động tác trên tay của Dạ Âu Thần vô thức buông ra, chỉ thấy trên cổ tay trắng nõn của Thẩm Cửu xuất hiện một vết xanh tím.

Tuy nhiên, Dạ Âu Thần còn chưa có kịp nói gì với Thẩm Cửu, hai mắt của Thẩm Cửu lại nhắm lại ngất đi.

Dạ Âu Thần: “…”

Chỉ là lần này sau khi Thẩm Cửu nhắm mắt lại, không có kêu đau nữa, hơn nữa biểu cảm trên mặt khôi phục bình thường, không giống vừa nãy nữa. Trước đó là sao vậy?

Tuy Dạ Âu Thần không có nhìn thấy người chết, nhưng dáng vẻ trước đó của Thẩm Cửu, thật sự tạo cho người ta một loại cảm giác cô đã chết, yên tĩnh nằm ở đó không nhúc nhích, mặt mày một chút tức giận cũng không có.

Bây giờ không giống nữa, cô bây giờ mặc dù vẫn nằm ở đó mắt nhắm nghiền, nhưng trên mặt cô có sự tức giận.

Dạ Âu Thần thở phào, ánh mắt di chuyển đến cổ tay của cô, lần nữa đưa tay ra, ngón tay xoa bóp nhẹ nhàng vết tím bầm trên cổ tay, động tác dịu dàng đến bản thân anh cũng không có phát hiện.

Khoảng 15 phút sau, Lang An dẫn má Trần vào, má Trần vừa bước vào thì nhìn thấy Thẩm Cửu lại nằm trên giường bệnh, trong ánh mắt bất giác xuất hiện tia đau lòng.

“Mợ hai, cơ thể sao lại suy nhược thành ra thế này? Lần trước nằm viện, hôm nay lại nằm viện rồi.”

“Cố gắng chăm sóc cô ta.” Dạ Âu Thần căn dặn má Trần xong, bèn di chuyển xe lăn đi ra bên ngoài, Lang An đi theo.

“Cậu Dạ?”

“Đi điều tra tất cả tư liệu về Thẩm Cửu, bao gồm quá khứ của cô ta, làm chi tiết, lén điều tra.”

Nghe vậy, bước chân của Lang An khựng lại, có hơi ngạc nhiên: “Cậu Dạ? Sao đột nhiên muốn điều tra tư liệu về trợ lý Thẩm? Cô ấy không phải…” Gả thay sao? Dù sao hai người nửa năm sau cũng phải ly hôn, tra tư liệu làm cái gì?

“Sáng mai tôi cần.”

Sau đó, lời này của Dạ Âu Thần thành công khiến sắc mặt của Lang An thay đổi: “Cái gì? Sáng mai cần, vậy tôi há không phải đêm nay…”

“Có vấn đề sao?”

Một ánh mắt sắc như dao quét qua.

Lang An đứng thẳng lưng: “Không có vấn đề, tuyệt đối không có vấn đề!”

“Sáng mai tôi sẽ đưa tư liệu đến cho anh!”

Nói thì nói thế, nhưng trong một đêm điều tra rõ ràng thông tin của một người, thật sự là đòi mạng mà.

Đặc biệt là trước đó vật lộn một trận, bây giờ cũng đã hơn 10 giờ rồi, anh ta sớm đã mệt muốn chết, còn phải đi điều tra thông tin.

Sáng hôm sau, Dạ Âu Thần thức dậy tắm rửa xong, Lang An đúng giờ đưa tư liệu đến cho anh.

“Cậu Dạ, tối qua cả đêm tìm tư liệu cho anh, tôi nghĩ tôi biết trợ lý Thẩm tại sao lại như thế rồi, anh xem thử.”

Nói xong, Lang An đưa tư liệu lên trước.

Dạ Âu Thần nhíu mày: “Tại sao?”

*********

Chương 1: Xấu quá

Mộc Tương Tương mơ màng ngồi trước gương trang điểm, cô đang đợi chuyên viên vào trang điểm cho mình.

Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, Tiêu Sở Hà lo lắng bước vào.

Bà ta nhìn thấy Mộc Tương Tương đầu tóc rối bù, trên người vẫn còn đang mặc chiếc áo khoác bông dài màu xám thì khuôn mặt tràn đầy vẻ trách móc: “Nhà họ Mộ đến rồi, sao con còn chưa thay quần áo?”.

Mộ Tương Tương đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi, cô cúi xuống, khuôn mặt tỏ vẻ đăm chiêu: “Mẹ, mẹ thật sự muốn con kết hôn với chồng chưa cưới của chị gái sao?”.

Tiêu Sở Hà nghĩ Mộc Tương Tương hối hận rồi, thế nên khuôn mặt bà ta tái đi vì lo lắng.

Người nhà họ Mộ đang đợi ở bên ngoài, chỉ cần một sai sót cũng có thể hủy hoại toàn bộ nhà họ Mộc!

Bà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”

Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.

Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.

Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”.

Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.

Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.

Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.

Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.

“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.

Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và người thừa kế duy nhất của gia tộc này chính là Mộ Đình Hy, nhưng sau khi bị bắt cóc hơn mười năm trước thì khuôn mặt anh ta đã bị biến dạng, tính cách cũng vô cùng ác liệt.

Kể từ đó Mộ Đình Hy không xuất hiện trước mặt người khác nữa.

Người ta đồn rằng anh ta là kẻ độc ác, xấu xa và vô cùng khủng khiếp, mọi cô gái sau khi bước chân vào phòng anh ta thì đều không thể sống sót.

Nhưng lòng cô cũng đã chết, cho dù Mộ Đình Hy là ác quỷ thì cô cũng không quan tâm.



Khi cô đến biệt thự của Mộ Đình Hy thì đám vệ sĩ dẫn cô vào phòng, sau đó tất cả đều rời đi.

Mãi cho đến khi bầu trời bên ngoài cửa sổ tối dần thì cánh cửa mới bị đẩy ra.

Mộc Tương Tương quay đầu lại, cô ấy thấy một người đàn ông cao lớn từ cửa bước vào.

Anh ta đóng cửa bằng tay trái rồi bật đèn trong phòng lên.

Đèn đột nhiên sáng lên khiến Mộc Tương không thích ứng kịp, cô đưa tay lên chặn ánh sáng, sau đó thì ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Cô vừa nhìn thoáng qua thì lập tức sững sờ.

Không phải vì người đàn ông này quá xấu xí, mà là vì anh ta quá đẹp trai.

Bộ vest tối màu ôm lấy cơ thể cứng cáp thẳng tắp của anh, đôi chân dài của anh nhanh chóng bước đến bên cô.

Đường nét trên khuôn mặt anh ta góc cạnh và vô cùng hoàn mỹ, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo. Anh ta rất đẹp trai, nhưng vẻ đẹp đó lại mang đến cho người ta cảm giác áp bức.

Mộ Đình Hy đánh giá khuôn mặt Mộc Tương Tương trong vài giây, anh hơi nhíu mày: “Thật xấu xí”.

Giọng điệu anh vô cùng bình tĩnh, không thể phân biệt được cảm xúc trong đó.

Mộc Tương Tương tỉnh táo lại, cô không quan tâm lắm đến việc anh ta nói cô xấu, cô cảnh giác nhìn anh ta rồi nói: “Anh là ai?”.

Ánh mắt đen thẳm của anh ta hiện lên vẻ sắc bén, anh ta trầm giọng nói: “Cô không biết cô gả cho ai sao?”.

Khi anh ta đến gần hơn thì hơi thở lạnh thấu xương xộc tới khiến Mộc Tương Tương rùng mình.

Khí thế mạnh mẽ đè ép lên cô, nhưng cô vẫn đứng thẳng lưng: “Đương nhiên tôi biết người mà tôi cưới là Mộc Đình Hy rồi!”.

Khi Mộc Đình Hy nghe thấy lời đó thì vẻ sắc bén trong mắt anh ta dần dần biến mất, sau đó trong mắt anh ta hiện lên vẻ hiểu rõ, xem ra cô nàng này cũng tin vào lời đồn.

Kết hôn với một người đàn ông “xấu xa vô nhân tính” mà cô ấy vẫn bình tĩnh như thế, điều này khiến anh ta cảm thấy hứng thú.

Anh ta cong môi cười sau đó mở miệng nói: “Hóa ra là chị dâu. Tôi là Mộ Gia Thần, em họ của Mộ Đình Hy. Tôi đoán cô cũng không muốn ở bên cạnh một kẻ vô dụng đâu nhỉ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK