Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Ân Ân nghe xong thì vui mừng nhướng mày, ôm lấy cánh tay của mẹ Lâm: “Mẹ ơi, mẹ thật là tốt, là mẹ đi tìm dì Tống ạ?”

Nghe nói vậy, mẹ Lâm dịu dàng nở nụ cười nhẹ giọng nói: “Sao mẹ lại không biết con gái của mẹ đang suy nghĩ cái gì, huống hồ gì mẹ của con cũng cảm thấy người đàn ông này không tệ, chỉ là… Đối phương nhìn có vẻ như là không thích đi xem mắt cho lắm, có phải “Mẹ ơi, sẽ không đâu, con đã nghe ngóng rồi, Dạ Âu Thần không có bạn gái, nếu không thì sao dựa vào nhân phẩm của dì Tống lại có thể để anh ấy đi xem mắt được chứ?”

“Nói cũng đúng, chúng ta phải tin tưởng vào nhân phẩm của dì Tống của con”

Sau khi đã sửa soạn xong rồi, Lâm Ân Ân liền đi xuống lầu, lúc nhìn thấy Tống Thiến cô ta liền dịu dàng nở nụ cười: “Cháu chào dì Tống, sao ngày hôm nay dì có thời gian rảnh đến đây vậy ạ?”

Ánh mắt của Tống Thiến rơi ở trên người của Lâm Ân Ân.

Ngày hôm nay cô ta mặc một chiếc áo len màu hồng và cộng thêm một chiếc váy màu hồng bằng lụa mỏng dài qua gối, một mái tóc quăn xinh đẹp quyến rũ xã ngang vai, cô ta cố ý trang điểm nhạt, khuôn mặt trắng noãn trông rất đáng yêu.

Cô gái như thế này, mấy người lớn trong nhà như là Tống Thiến rất thích.

Gia cảnh của nhà họ Lâm cũng thuộc về gia đình không tệ, ba mở công ty, mẹ là bác sĩ trong bệnh viện.

Sống trong một hoàn cảnh tốt như vậy, nhưng mà Lâm Ân Ân lại không hư hỏng chảnh chọe.

Một cô gái tốt như thế này thật là hiếm có, Tống Thiến cảm thấy nhất định phải giới thiệu cho Dạ Âu Thần.

“Dì Tống đến đây làm gì, cháu còn không biết nữa à?” Nói xong, Tống Thiến liền cong khóe môi nở một nụ cười.

Mẹ Lâm ở bên cạnh nghe thấy như vậy cũng không nhịn được mà cười vài tiếng, gương mặt hồng hào ban đầu của Lâm Ân Ân khi nghe thấy lời nói này thì xấu hổ không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt, đứng nguyên tại chỗ một lát rồi mới đi đến bên cạnh Tống Thiến, chủ động ngồi ở bên cạnh bà ta, đưa tay ra khoác lên tay của Tống Thiến, cánh môi nhỏ giọng nói: “Dì Tống, dì ghẹo Ân Ân”

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô gái, Tống Thiến không khỏi đưa tay gõ vào mũi của cô ta một cái: “Cái con nhóc này, dì Tống nào có ghẹo chọc gì cháu đâu, rõ ràng là nhìn thấu tâm tư của cháu mới đúng chứ. Một lát nữa ra ngoài ăn cơm với dì, sau đó dì sẽ tìm cơ hội gọi Âu Thần tới.”

Loading...

Lâm Ân Ân xấu hổ bến lẽn gật đầu: “Cảm ơn dì Tống ạ, dì Tống đối với cháu thật là tốt, nhưng mà Âu Thần sẽ đến sao?”

“Âu Thần tương đối nghe lời của dì, chỉ có điều là con người của thẳng bé mặt lạnh tim nóng, có thể đi cùng với nó phải phí tâm tư để suy nghĩ, cho nên dì Tống nghĩ rằng trước tiên nên hỏi cháu một câu, cháu có lòng tin không?”

Có lòng tin không? Lâm Ân Ân sửng sốt một chút, cả nửa ngày mới cười nói: “Nếu như cháu không hiểu sai thì dì Tống là đang hỏi cháu có lòng tin hòa tan ngọn núi băng này không đấy ạ?”

Tống Thiến khẽ gật đầu.

“Yên tâm đi dì Tống, cháu không chê tính cách của anh ấy, ngược lại là… Cháu đặc biệt thích loại tính cách này, anh ấy giống như là một ngọn núi băng, vậy thì đã nói rõ anh ấy đối xử với những người phụ nữ khác cũng lạnh lùng chứ không phải chỉ đối với một mình cháu, cho nên chỉ cần hiện tại ở bên cạnh anh ấy không có người nào khác, vậy thì cháu đã có cơ hội rồi. Hơn nữa… Cháu chờ mong đến ngày có thể hòa tan ngọn núi băng”

Nói xong, Lâm Ân Ân hình như cũng không nhịn được nữa, xấu hổ cúi đầu xuống.

Ánh mắt của Tống Thiến rất có thâm ý mà nhìn cô ta một cái, sau đó ngẩng đầu lên ném cho mẹ Lâm một ánh mắt.

“Đứa nhỏ ngoan, dì Tống biết là dì không nhìn lầm người mà, vậy thì chúng ta đi thôi”

Trong nhà hàng Đức Bảo.

“Dì đã hẹn thằng bé đúng giờ đến đây dùng cơm, trước tiên chúng ta gọi món đi, từ trước đến nay cái thằng Âu Thần đều đến rất đúng giờ, thằng bé sắp đến rồi”

Nghe vậy, Lâm Ân Ân cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, còn năm phút nữa là đến giờ, thế là cô ta cầm lấy menu xem một chút, gọi một vài món điểm tâm với Tống Thiến.

Lúc đến giờ quả nhiên là Dạ Âu Thần xuất hiện trong nhà hàng.

Sau khi anh bước vào cửa, đôi mắt màu mực vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng của Tống Thiến trong đám người, lúc thấy ở bên cạnh bà ta còn có một người đang ngồi, Dạ Âu Thần lập tức không vui nhíu mày lại.

Dì út này thật sự rất phiền.

Gọi điện thoại nói bà muốn trở về Tô thị, đến ăn một bữa cơm chia tay.

Không nghĩ tới là lại sắp xếp buổi xem mắt cho anh.

Thật là.

Cũng không sao hết, Dạ Âu Thần cứ xem như rằng bữa cơm này là bữa cơm chia tay.

“Âu Thần”. Truyện Full

Lúc đang suy nghĩ, Tống Thiến đã gọi tên của anh.

Vóc dáng của Dạ Âu Thần rất cao, vừa mới bước vào nhà hàng anh lấy hấp dẫn không ít ánh nhìn chăm chú của nhiều người, lúc này anh cất bước đi về phía bọn người Tống Thiến lại càng hấp dẫn nhiều ánh mắt hơn nữa.

Nhìn người đàn ông điển trai như thiên thần đang đi càng gần về phía mình, nhịp tim của Lâm Ân Ân đập nhanh đến mức gần như có thể nhảy ra từ trong cổ họng, bàn tay đang giấu ở phía dưới cũng nắm chặt lại cùng một chỗ.

Người đàn ông này… Là của mình!

Cho dù bây giờ là không phải, sau này… Một ngày nào đó cũng sẽ phải!

“Nào nào nào, ngồi xuống đây” Tống Thiến cười híp mắt kéo Dạ Âu Thần qua, sau đó đứng dậy nói: “Vẫn là người trẻ tuổi bọn cháu trò chuyện đi, dì đi đến gần đây mua đồ đã”

Nghe nói vậy, ánh mắt sắc bén lạnh như băng của Dạ Âu Thần rơi ở trên mặt của bà ta: “Bữa cơm tạm biệt?”

Trên mặt của Tống Thiến có vẻ lúng túng, Lâm Ân Ân ở một bên nghe nói như vậy thì cũng lập tức biết rằng Dạ Âu Thần bị Tống Thiến lừa đến đây, nhưng mà cô ta cũng là tình thế bắt buộc cho nên cũng không có ngại ngùng.

“Hai đứa cứ ăn đi, nhất định phải ngồi đây đủ nửa tiếng đồng hồ mới đi đó, dì đi trước đây”

Nói xong, Tống Thiến nhanh chóng rời khỏi.

Buổi trưa Hàn Minh Thư không có khẩu vị gì, chỉ ăn miếng bánh liền nghỉ ngơi, đợi đến lúc cô ngủ trưa tỉnh lại thì phát hiện đã sắp đến hai giờ, cô có chút bối rối đứng dậy gọi điện thoại cho Lâm Ân Ân.

Lúc Lâm Ân Ân nhận điện thoại hình như là có hơi bối rối.

“Shelly?”

“Xin chào cô Lâm, thời gian mà chúng ta hẹn đã sắp đến rồi, nhưng mà tôi vẫn không nhận được địa chỉ cho cô gửi tới, xin hỏi là…”

“A, thật xin lỗi nha Shelley! Tôi đang ăn cơm với bạn ở trong nhà hàng Đức Bảo, quên gửi tin nhắn cho cô”

“Nhà hàng Đức Bảo à?” Hàn Minh Thư đứng dậy đi đến cửa sổ sắt đất nhìn nhà hàng Đức Bảo ở con đường đối diện cách đó không xa, nhịn không được mà cong lên khóe môi: “Cô Lâm đang ở nhà hàng đối diện với công ty của chúng tôi đó à?”

Lâm Ân Ân ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sau đó mới gật đầu: “Hình như… Đúng là vậy”

“Vậy cô chờ một lát nha, tôi đến đó tìm cô”

Lâm Ân Ân nhìn người đàn ông điển trai ngồi ở đối diện, lúc cô ta mới định nói không cần đâu, Hàn Minh Thư ở bên kia cũng đã cúp điện thoại.

Nghe âm thanh tút tút truyền đến từ trong điện thoại, Lâm Ân Ân chớp chớp mắt.

Cô ta vừa mới định nói là mình không tiện mà, chờ tối nay lại hẹn nhau, thật không ngờ đến đối phương lại…

“Cô Lâm có việc à?”

Còn đang ngớ người, Dạ Âu Thần đột nhiên lại lạnh lùng hỏi một câu.

Lâm Ân Ân lập tức lấy lại tinh thần, nhét điện thoại vào trong túi xách.

“Không có việc gì, không có việc gì đâu.”

Nếu như là nói có việc hoặc là cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, có lẽ là Dạ Âu Thần sẽ trực tiếp rời khỏi đây.

Dạ Âu Thần hơi chau mày lại, người phụ nữ này… Cứ quấn chặt lấy.

Đàn ông giống như anh đều đang lạnh lùng đối xử với cô ta, thế mà cô ta vẫn còn ngồi ở chỗ này.

Dạ Âu Thần đứng dậy, Lâm Ân Ân lập tức có chút hốt hoảng mở miệng nói: “Anh Dạ, anh đi đâu vậy?”

Bước chân của Dạ Âu Thần không dừng lại, âm thanh lạnh lùng: “Nhà vệ sinh”

Không phải là Tống Thiến kêu anh ngồi ở đây nửa tiếng đồng hồ đó à, thế thì anh thỏa mãn bà ấy.

Nhưng mà trong khoảng thời gian nửa tiếng này chắc là không giới hạn anh đi đâu đâu nhỉ?

Nhìn Dạ Âu Thần không phải rời đi mà là đi nhà vệ sinh, cuối cùng Lâm Ân Ân cũng thở một hơi nhẹ nhõm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK