Từ sau khi gả cho Dạ Âu Thần cô không hề suy nghĩ đến vấn đề này, không phải là không cân nhắc, mà không hề nghĩ rằng mình có thể rời khỏi anh. Nếu khi trước anh không đưa ra thỏa thuận đó, bảo cô rời đi sau nửa năm.
“Cửu Cửu?”
Tiếng gọi của Hàn Mai Linh khiến cô hoàn hồn.
Thẩm Cửu xấu hổ cười: “Cậu vừa nói gì vậy?”
Ánh mắt Hàn Mai Linh thay đổi một chút: “Chẳng lẽ cậu… không nỡ rời xa anh ta?”
Nghe nói thế, Thẩm Cửu lập tức đổi sắc mặt: “Không phải!”
Sao cô có thể không nỡ rời khỏi Dạ Âu Thần chứ? Tuy rằng…Xin ủng hộ team truyen one bằng cahs truy cập trực tiếp vào truyen.one để đọc. Đúng là anh đã làm rất nhiều chuyện khiến cô cảm động. Nhưng nội tâm anh vẫn rất ghét người phụ nữ có thân phận như mình, đối với anh mà nói cô chính là một điều sỉ nhục.
Thế nên anh mới không để người khác biết thân phận của cô, chỉ cho tự nhận là trợ lí.
“Dù không tìm thấy người đàn ông đó, khi hết thời gian thỏa thuận, tớ sẽ chủ động rời đi.” Thẩm Cửu nhỏ giọng nói.
Nghe thế, Hàn Mai Linh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, tớ còn tưởng cậu thích anh ấy rồi chứ.”
“Được rồi, chúng ta quay lại chủ đề chính đi. Bây giờ chúng ta đã liên hệ với nhà thiết kế đó rồi, anh tớ đang trên đường tìm anh ta, khi tìm thấy chắc chắn sẽ hỏi ra đã đưa bộ vest đó cho ai.”
Nghe tới đây, Thẩm Cửu không nhịn được mà cười: “Mai Linh, mọi người vất vả rồi, cả anh cậu nữa… cũng đã giúp đỡ tớ rất nhiều. Khi nào có thời gian, tớ mời anh ấy ăn cơm.”
Tuy rằng cô và Hàn Mai Linh quen biết lâu thế rồi, nhưng Thẩm Cửu chưa từng gặp người anh đó của cô.
Sau này, Hàn Mai Linh và người nhà mới nhận lại nhau, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, có vẻ cô chung sống với người nhà cũng không tệ.
Nghe tin Thẩm Cửu muốn mời anh mình ăn cơm, sắc mặt Hàn Mai Linh lập tức thay đổi, ánh mắt hơi bối rối: “Ăn, ăn cơm ư? Hay là thôi đi? Anh tớ… bận rộn lắm!”
“Có sao đâu, chờ khi nào anh ấy rảnh tớ lại mời anh ấy ăn cơm.”
Hàn Mai Linh gật đầu: “Được, được.”
Sau đó Hàn Mai Linh nhanh chóng chuyển đề tài: “Chắc vài ngày nữa sẽ biết người đó là ai, Cửu Cửu, đến lúc đó tớ sẽ nhanh chóng nói cho cậu.”
“Được.”
Hàn Mai Linh đưa Thẩm Cửu về nhà họ Dạ xong thì về nhà, vừa vào cửa người giúp việc đã đi tới: “Cô chủ về rồi ạ.”
“Ừ.” Hàn Mai Linh uể oải nói.
“Cô chủ, đây là nước ép hoa quả có công dụng làm đẹp mà chúng tôi ép riêng cho cô.” Người giúp việc lấy lòng bưng một cốc nước ép lên.
Hàn Mai Linh dừng bước, nhìn cốc nước ép đó một lúc, rồi cười lạnh hất đổ cốc nước: “Nước ép hoa quả có công dụng làm đẹp ấy hả? Cũng chỉ là thứ hàng giả để lấy lòng tôi thôi, thứ rẻ tiền thế này mà cô cũng dám cầm ra lừa tôi đây à?”
Người giúp việc bị cô ta làm cho sợ hãi, sắc mặt trắng bệch quỳ xuống.
“Xin lỗi cô chủ, nhưng đây thật sự là nước ép hoa quả có công dụng làm đẹp mà chúng tôi ép riêng cho cô.”
“Hừ.” Hàn Mai Linh đá văng mảnh vỡ bên chân: “Còn không nhanh chóng dọn đi, đây là muốn làm cho chân của tôi bị thương đấy à?”
Người giúp việc sợ hãi nhanh chóng dọn dẹp, vì động tác quá nhanh nên tay bị mảnh vỡ cứa bị thương, máu tươi chảy ra.
Hàn Mai Linh ghét bỏ dời mắt: “Cái thứ gì thế này, dám làm bẩn ánh mắt của tôi, mau dọn đi!”
Sau đó Hàn Mai Linh tức giận bước lên lầu với đôi cao gót dưới chân.
Sau khi cô đi rồi, mấy người giúp việc mới bắt đầu khe khẽ tố cáo.
“Tính cách của cô chủ nhà chúng ta khác biệt với bà chủ khi trước quá.”
“Đúng thế, ngày trước bà chủ sao lại tàn ác thế được?”
“Ôi chao, mấy cô đừng nói nữa, lúc nhỏ cô chủ bị lạc mất, nghe nói người ba khi trước là một tay nghiện cờ bạc, chưa bán cô ấy là may rồi. Loại người không được dạy dỗ như thế vừa mới vào nhà họ Hàn, tất nhiên phải cần thời gian rồi. Dù sao cô ấy cũng là cô cả nhà họ Hàn, chúng ta vẫn nên nhẫn nhịn thôi.”
“Nhưng tôi luôn cảm thấy… Trên người cô ấy căn bản không có khí chất của cô cả nhà họ Hàn, mà giống như một ả lưu manh vậy.”
“Câu này mà cô cũng dám nói bậy sao? Đừng để cô chủ nghe được rồi lại đuổi việc cô đấy.”
Người đó sợ hãi nhanh chóng ngậm miệng, mấy người nhanh chóng dọn dẹp sàn nhà sạch sẽ rồi đi mất.
Sau khi Hàn Mai Linh về phòng thì gọi điện thoại cho anh cả Hàn Đông của cô.
Điện thoại đổ chuông chưa bao lâu, người ở đầu bên kia đã nghe máy.
“Anh!” Giọng nói của Hàn Mai Linh trở nên dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn với lúc đối xử với người giúp việc trước đó.
“Có chuyện gì?” Giọng nói của Hàn Đông ở đầu kia điện thoại lạnh như băng, nghiêm trang đến mức khiến người ta sợ hãi.
Hàn Mai Linh nghe thấy giọng nói của anh ta thì cảm thấy da đầu tê rần, khẽ nói tiếp: “Chuyện là… Anh đã tới nước ngoài chưa? Đã tìm được người đó chưa?”
“Vẫn chưa.”
“À, vậy anh…”
“Anh còn có việc rất quan trọng.” Hàn Đông lạnh giọng nhắc nhở.
Hàn Mai Linh vội vàng nói: “Vậy anh cứ làm việc của mình đi.”
Không chờ cô phản ứng, ở đầu kia Hàn Đông đã cúp điện thoại.
Hàn Mai Linh nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại truyền tới, ngón tay chậm rãi siết lại.
Tuy từ sau khi cô vào nhà họ Hàn, đối với người anh này cô xin gì được nấy, nhưng đến tận bây giờ vẫn không thân thiết với cô, cũng không nói chuyện nhiều với cô. Cứ mỗi khi Hàn Mai Linh muốn gần gũi anh ta, anh ta luôn xa cách từ chối.
Mọi công việc của nhà họ Hàn đều do anh ta xử lí, thế nên Hàn Mai Linh muốn được anh ta yêu thích.
Nhưng Hàn Đông là người nổi danh không theo lẽ thường, đối với người nhà cũng thế.
Vốn dĩ cô ta không cần để ý, nhưng trong lòng Hàn Mai Linh có một bí mật nhỏ, thế nên cô không thể không lo lắng chuyện này.
Dù là cô con gái mà sau này nhà họ Hàn mới nhận lại, nhưng Hàn Mai Linh lại không phải là cô con gái ruột thật sự.
Đúng vậy, cô quen biết Thẩm Cửu nhiều năm như thế, chuyện Thẩm Cửu không biết đều bị cô thăm hỏi xong cả rồi. Cô con gái mà nhà họ Hàn muốn tìm thật ra chính là Thẩm Cửu, chỉ là lúc đó Hàn Mai Linh hận ba mình quá, một lòng muốn thoát khỏi kẻ mê cờ bạc đó, thế nên đã mượn thân phận của Thẩm Cửu.
Sau khi dùng thân phận của Thẩm Cửu, Hàn Mai Linh trở thành cô cả nhà họ Hàn.
Bây giờ người mà cô nợ nhiều nhất chính là Thẩm Cửu, thế nên cô thề rằng nhất định phải đối xử thật tốt với Thẩm Cửu, để bù đắp lại sự áy náy trong lòng mình.
Nhưng hôm nay, những lời mà Thẩm Cửu nói trong tiệm bánh ngọt, đã khiến cô sợ hãi.
Nếu thật sự có ngày Hàn Đông gặp mặt Thẩm Cửu, vậy… Hàn Đông có thể nhận ra Thẩm Cửu không? Đến lúc đó cô còn có thể là cô cả nhà họ Hàn không? Với tính cách đó của Hàn Đông, một khi biết cô không phải là cô con gái ruột của nhà họ Hàn, anh ta sẽ đối xử với mình thế nào? Nghĩ tới đây, Hàn Mai Linh cảm thấy lạnh cả người, cứ như bị ném vào trong hồ băng, tay chân bị đóng băng không thể nhúc nhích.
Không được, cô không thể cứ ngồi chờ chết vậy được, cô phải nghĩ cách…
Nghĩ cách để Hàn Đông tin tưởng cô.
Nhưng mà cô phải làm sao mới để Hàn Đông tin tưởng và nghe theo mình đây? Đến tận bây giờ anh ta vẫn không gần gũi với cô, tuy cô muốn gì cũng đồng ý, giống như chuyện lần này của Thẩm Cửu vậy, cô chỉ thuận miệng nói thôi mà anh ta đã đồng ý rồi.
Nhưng trong lòng Hàn Mai Linh rất bất an.
Khiến cho Hàn Đông và Thẩm Cửu cả đời cũng không gặp nhau, đây cũng là cách tốt nhất.
Nhưng mà… cô làm sao để chuyện này không xảy ra đây? Lỡ như… một ngày nào đó hai người họ đột nhiên gặp mặt thì sao?
“Không được, không được…. Tuyệt đối không được để hai người họ gặp nhau, anh cả cảnh giác như thế, anh ta không gần gũi mình chắc chắn là nghi ngờ mình. Nếu Cửu Cửu gặp mặt anh cả, vậy anh cả chắc chắn sẽ nhận ra được, nhưng mà… Nhưng mà mình nên làm sao đây?”
Hay là… trừ khử Thẩm Cửu?
Không, không được! Ngày trước, cô ở trong tình thế dầu sôi lửa bỏng, là Thẩm Cửu nhiều lần vươn tay giúp đỡ cô. Sau khi cô chiếm lấy thân phận của Thẩm Cửu đã thề phải đối xử với cô ấy thật tốt, cô không thế… bất nhân bất nghĩa thế được.
Nhưng mà, rốt cuộc cô nên làm thế nào cho phải đây?