Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 718: CÔ MANG THAI RỒI

Hàng mày ông ấy vốn nhướn lên, sau khi nhắc tới khu hải vực đó thì cau chặt lại, nói với Hàn Minh Thư: “Khu hải vực đó rất nguy hiểm. Người chỗ chúng tôi căn bản đều không đến đó, trước không nói nơi đó sóng gió cuồn cuộn, vị trí trên mặt nước cũng rất dốc, nếu trượt chân rơi xuống, bơi giỏi cũng không chắc có thể lên được.”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô cắn đôi môi đã bị lạnh đến tím tái của mình, vươn tay run rẩy ôm lấy đầu gối, thì thào hỏi: “Chú ơi, vậy…sau khi đổ mưa to, thì sẽ thế nào? Có phải càng nguy hiểm hơn không?”

Ông chú gật đầu: “Chuyện này là đương nhiên rồi.”

Nói xong, ông chú lại như nhớ tới gì đó: “Nửa đêm nửa hôm, cô thân gái một mình sao lại ở đây? Hơn nữa, cô muốn đến nơi đó làm gì?”

Ông chú lúc này mới để ý tới, sắc mặt Hàn Minh Thư trong kính chiếu hậu xanh mét, không chút huyết sắc, như bị đông cứng vậy.

Ông ấy xuýt xoa, sau đó nói: “Tôi thấy cô vẫn là đừng đi tới gần khu hải vực đó đi? Tôi trực tiếp đưa cô đến khách sạn gần đây, dáng vẻ này của cô, nếu còn chịu lạnh e rằng không chịu nổi nữa.

Hàn Minh Thư lại lắc đầu, kiên định nói: “Không, tôi muốn đến hải vực đó.”

Ông chú: “…”

Cô gái này sao vậy? Ông chú quay đầu quan sát cô một lát, phát hiện dường như cô có chút không đúng, không nói tới cô muốn đến nơi nào, trên người cô mặc áo ngủ, dường như là nửa đêm chạy ra ngoài.

Ngẫm nghĩ, ông chú ho khẽ một tiếng: “Được rồi, khách hàng là thượng đế, yêu cầu của cô tôi sẽ cố hết sức giúp cô làm.”

“Cảm ơn chú.”

Cảm ơn xong, Hàn Minh Thư liền cúi đầu, mí mắt không nhịn được díu lại, cô thật sự rất mệt, cũng không biết có phải vì dầm mưa hay không, cô cảm thấy mí mắt rất nặng, hơn nữa tầm nhìn trước mắt bắt đầu có chút mơ hồ.

Cũng không biết đợi bao lâu, Hàn Minh Thư cảm giác mình đã ngồi trong xe cả thế kỷ, xe cuối cùng dừng lại.

Xe vừa dừng lại, cô liền mẫn cảm ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trước mắt có chút mơ hồ, cô vẫn mơ hồ nhìn rõ trước mắt có ánh sáng, môi cô khẽ mở: “Chú ơi, tới rồi sao?”

Ông chú trước mắt khẽ sững sờ, sau đó giải thích: “Vẫn chưa đâu, tôi đi qua nơi này có chút chuyện, nơi cô muốn tìm ở ngay phía trước, còn mười phút nữa là tới rồi, tôi đi xuống mua chút đồ, cô đợi tôi một chút.”

“Được ạ.”

Cô chỉ có thể khô khốc trả lời, nhìn ông chú tài xế đi xuống, cô lướt mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lại gối lên đầu gối mình.

Đầu rất choáng, không biết Dạ Âu Thần bây giờ thế nào rồi, có khó chịu giống cô không?

Nếu có thể, cô thật sự muốn cùng anh sống chết.

Đáng tiếc, cô bây giờ ngay cả anh ở đâu cũng không biết.

Gục mãi, cô cảm thấy mình đợi đã lâu rồi, thế là bèn ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài ý muốn nhìn thấy ông chú đứng cách không xa đang nói chuyện với ai đó.

Mà hai người đàn ông đứng trước mặt ông ấy, hình như đang mặc đồng phục cảnh sát.

Cảnh sát?

Hàn Minh Thư cho rằng mình nhìn nhầm, dù sao thì bây giờ tầm nhìn của cô rất mơ hồ, nhưng mà… hẳn không tệ đi nhiều như vậy đi?

Hàn Minh Thư vươn tay dụi mắt, hai tay chống lên cửa sổ thủy tinh, nghiêm túc nhìn.

Cách màn mưa, cô cuối cùng đã nhìn rõ.

Vừa rồi không phải ảo giác của cô, ông chú tài xế lái xe thật sự đang trao đổi với hai cảnh sát, mà phía sau họ…

Hàn Minh Thư ngẩng đầu, sắc mặt biến đổi.

Nơi này là…cục cảnh sát!

Ông chú đưa cô tới cục cảnh sát, là vì sao? Cho nên ông ấy căn bản không phải đi xuống mua đồ, mà là…

Nhớ tới dáng vẻ bây giờ của mình, Hàn Minh Thư thoáng chốc hoảng loạn, nếu bây giờ cô vào cục cảnh sát, vậy cô không thể đi tìm Dạ Âu Thần rồi.

Không được, cô không thể vào!

Hàn Minh Thư thu tay về, hoảng loạn nhìn xung quanh, đầu óc vừa rồi còn có chút mơ hồ bị kinh hoảng kích thích không còn nữa.

Thân thể không ngừng lùi về phía sau, vừa khéo đụng vào cửa thủy tinh bên kia, không nghĩ ngợi nhiều, Hàn Minh Thư trực tiếp mở cửa xe, thân thể nhỏ nhắn loạng choạng bước xuống.

Ngay cả cửa xe cũng không kịp đóng, Hàn Minh Thư liền nhấc chân chạy về một hướng khác.

Chính vào lúc này, ông chú tài xế dẫn hai cảnh sát đi tới, vừa khéo nhìn thấy một màn này, vội đuổi theo gọi cô.

“Cô gái, đừng chạy!”

Nghe thấy tiếng gọi của ông chú, trái tim Hàn Minh Thư liền hoảng loạn, càng thêm tăng nhanh bước chân, đạp lên nước mưa chạy về phía trước.

“Đừng chạy!”

“Mau đứng lại!”

Cũng không biết là giọng của ai, luôn muốn gọi cô lại. Hàn Minh Thư đã bị dọa sợ, nào dám dừng lại, chỉ có thể không ngừng chạy về phía trước.

Về phần làm sao tới khu hải vực đó, đợi rời khỏi nơi quỷ quái này trước rồi nói sau.

Tiếng gọi sau lưng ngày càng xa, cho tới khi biến mất không thấy nữa, Hàn Minh Thư lại cực kỳ mệt mỏi, nhìn thấy phía trước có chỗ trú mưa, liền vội chạy tới, sau đó ngồi xổm vào trong góc.

Đêm rất sâu, cô ngồi trong nơi trú, nước mưa lạnh lẽo chảy tí tách theo từng sợi tóc, róc rách róc rách rơi xuống mặt đất khô ráo.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước rơi xuống mặt đất.

Hàn Minh Thư cúi đầu, nhìn dáng vẻ mình, cười khổ ra tiếng.

Dường như đã rất lâu rồi cô không có dáng vẻ thê thảm như vậy, cô cũng không nhớ rõ lần thê thảm trước đó rốt cuộc là lúc nào.

Chỉ là không nghĩ tới, buổi sáng cô còn mặc váy cưới, bây giờ liền biến thành dáng vẻ này.

Dạ Âu Thần, anh rốt cuộc đang ở đâu?

Ngồi một lát, Hàn Minh Thư phát hiện toàn thân mình lại cứng ngắc đến sắp không đứng dậy nổi, tầm nhìn cũng ngày càng mơ hồ, cô có thể cảm nhận được ý thức mình đang dần bị rút đi…

Cuối cùng, hoàn toàn mất đi tri giác.

“Bác sĩ nói sao?”

Tô Cửu ra khỏi phòng bệnh, Hàn Đông liền trực tiếp hỏi, Tô Cửu thở dài, sau đó lắc đầu: “Tình huống không tốt lắm, cảm xúc cô ấy quá tệ, hơn nữa dầm mưa quá lâu, bây giờ rất yếu ớt, không biết lúc nào sẽ tỉnh.”

Bờ môi mỏng của Hàn Đông mím chặt lại, quầng mắt rất đậm, nhìn cực kỳ mệt mỏi.

“Đúng rồi Hàn tổng, có chuyện này tôi cũng phải nói với anh một chút.” Tô Cửu bỗng mở miệng nói.

Nghe vậy, Hàn Đông sững sốt, híp mắt: “Chuyện gì?”

Tô Cửu suy nghĩ nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: “Bác sĩ nói, cô Minh Thư mang thai rồi.”

Một giây sau, bước chân người đàn ông cao lớn loạng choạng một cái, xém chút ngã về phía trước, sắc mặt Tô Cửu biến đổi, nhanh chóng vươn tay đỡ anh: “Hàn tổng?”

Sắc mặt Hàn Đông lúc này trở nên khó coi, môi như mím thành đường thẳng, mắt cũng không chút độ ấm. Tô Cửu theo anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này của anh.

Cô ấy rất lo lắng: “Sao vậy?”

Sao lại như vậy? Hàn Đông cau chặt mày, không nghĩ tới Minh Thư lại mang thai vào lúc này…

Mà Dạ Âu Thần lại cứ tìm không thấy.

Bây giờ phải làm thế nào đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK