Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1901:

 

“Yên tâm đi”

 

Sau khi tắt điện thoại, Giang Tiểu Bạch trở mình nhìn vào bóng đêm yên tĩnh ở bên ngoài cửa sổ, từ từ nhắm mắt lại.

 

Chờ thêm một chút nữa đi, chờ lần này đi tham dự hôn lễ của em họ Tiêu Túc xong thì sẽ làm giống như là lời mà anh ta nói, quay trở về sẽ lập tức nói rõ ràng cho mẹ của anh ta biết. Mà cô cũng sẽ nói rõ ràng cho người trong nhà mình biết rõ, dù sao thì khoảng thời gian sống trong yên tĩnh này cũng đã hưởng đủ rồi, xem mắt thì cứ xem mắt thôi, cô cũng không tin là cô không thể tìm được một người hợp nhịp, đúng chứ?

 

Sau quyết định ý tưởng xong, Giang Tiểu Bạch cũng không tiếp tục quấn quít nữa, rất nhanh đã tiến vào trong giấc mộng.

 

Bản kế hoạch của Hứa Yến Uyển được viết ra rất nhanh, cô ta thức trắng mấy đêm để viết cho xong, viết xong lại tự mình xem qua xem lại rất nhiều lần, sửa rất nhiều lần, đến cuối cùng chắc chắn rằng không còn vấn đề gì nữa mới giao cho Hàn Thanh.

 

Sau đó Hàn Thanh không có ý kiến phản đối gì, kế hoạch trợ giúp cô ta xây dựng lại nhà họ Hứa cứ như vậy mà được bắt đầu.

 

“Tôi cũng nói rõ điều này trước” Hứa Yến Uyển tỉnh táo nhìn Hàn Thanh nói rành mạch từng câu từng chữ: “Mặc dù tôi chấp nhận sự trợ giúp của anh nhưng mà Hứa Yến Uyển tôi cũng không phải là loại người chỉ biết nhận không quà tặng của người khác, bây giờ anh giúp đỡ tôi, đến lúc đó Công ty được tạo dựng lại thì anh cũng chính là cổ đông góp vốn lớn nhất của Công ty”

 

Nghe thấy lời này, Hàn Thanh nhíu mày lại: “Không cần”

 

“Tôi biết, dựa theo quy mô hiện tại của Tập đoàn nhà họ Hàn thì chắc chắn là không để mắt đến một Công ty nhỏ như Công ty của em, nhưng mà anh làm sao có thể biết trước được, bây giờ Công ty của tôi là Công ty nhỏ, sau này lại không phải là một Công ty lớn chứ? Trước kia nhà họ Hứa cũng không hề thua kém nhà họ Hàn”

 

Điều này Hàn Thanh biết, anh cũng biết được rất rõ ràng về bản lĩnh của người nhà họ Hứa.

 

Nhưng mà anh cũng không có ý định nhìn xem cho rõ ràng.

 

“Cho nên bây giờ anh không cần phải vội vàng từ chối”

 

“Hiểu lầm rồi” Hàn Thanh dùng ánh mắt bình thản nhìn Hứa Yến Uyển nói: “Không phải là tôi coi thường số cổ phần của một Công ty nhỏ, mà là tôi không muốn xuất hiện chung một chỗ với cô quá nhiều lần mà thôi.”

 

Một câu nói bất ngờ tung ra khiến cho người nghe không kịp đề phòng, cũng khiến cho Hứa Yến Uyển không thể nói được điều gì, cô ta không thể tin mà ngước mắt lên nhìn Hàn Thanh.

 

“Trước đó bởi vì những lời đồn đại kia đã khiến cho vợ chưa cưới của tôi thiếu chút nữa đã bỏ tôi mà đi, cho nên sau này ngoại trừ cô ấy ra thì tôi sẽ không đồng thời xuất hiện chung một chỗ với bất kỳ một người phụ nữ nào khác nữa.

 

Cho nên cũng không phải là tôi có ý kiến gì đối với Công ty của cô, hy vọng cô có thể hiểu được”

 

Hiểu?

 

Hứa Yến Uyển run rẩy hai cánh môi: “Vợ chưa cưới? Anh… cầu hôn rồi?”

 

“Ừ” Hàn Thanh gật đầu: “Chờ sau khi quyết định được ngày cưới, hoan nghênh cô tới uống một ly rượu mừng”

 

Khi Hứa Yến Uyển rời khỏi phòng làm việc, cả người cô ta đã thẫn thờ như đánh rơi mất hồn phách.

 

Trong tay của cô ta vẫn còn cầm bản kế hoạch kia, lúc đi đường cô ta cũng hoàn toàn không để ý đến phía trước mặt, thang máy lao từ trên xuống dưới, cửa thang máy mở ra rồi lại đóng vào nhưng cô ta cũng không hề chú ý tới, trong đầu chỉ còn lại câu nói muốn mời cô ta đến hôn lễ uống một ly rượu mừng của Hàn Thanh.

 

Tại sao, tại sao lại nhanh đến như vậy cơ chứ?

 

Rõ ràng là cô ta đã đồng ý gánh vác nhiệm vụ vực dậy nhà họ Hứa rồi cơ mà, không thể lại cho cô ta thêm một chút thời gian nữa hay sao?

 

Không phải là hai người bọn họ mới ở chung một chỗ với nhau chưa được bao lâu hay sao? Làm sao mà đã cầu hôn xong cả rồi?

 

Tâm trí của Hứa Yến Uyển rối loạn thành một cục tơ vò, nhớ lại dáng vẻ Tiểu Nhan nhìn mình với ánh mắt đầy thù địch ngày đó, cô ta lại cảm thấy khó mà hô hấp được, tại sao lại như thế này?

 

Nếu như bọn họ thật sự kết hôn với nhau, vậy thì cô ta làm thế nào?

 

Sau này cô ta còn có ước mong gì nữa?

 

Gần đây thực sự là Tiểu Nhan đã dựa vào chiếc nhân kim cương ở trên tay mà hung hăng đút cho nhân viên làm ở trong tiệm mấy bữa thức ăn cho chó.

 

Hơn nữa khi những vị khách quen thường xuyên đến quán mì ủng hộ nhìn thấy được cô đeo nhãn kim cương mang thức ăn lên, bọn họ cũng đều không nhịn được mà hỏi cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK