Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Cửu vốn dĩ còn đang rối rắm, kết quả nghe ra trong lời nói của Dạ Âu Thần có một tia trêu tức, đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, thì thấy được quả thật trong đáy mắt của Dạ Âu Thần có một ít khiêu khích.

Rõ ràng là anh ta cố tình làm vậy mà!

Thẩm Cửu cắn môi dưới, tức giận nói: "Tôi không cần anh thoa cho tôi, tôi có thể tự mình thoa thuốc ở phía trước được mà."

Nói xong, cô trực tiếp bước thẳng tới chỗ anh để lấy thuốc thoa ngoài da.

Không nghĩ tới Dạ Âu Thân vậy mà vươn tay kéo cô vào lòng, một tay bóp eo cô: "Cô chạy cái gì? Trên người cô có chỗ nào mà tôi chưa từng sờ qua? Lúc này mới biết mắc cở à?"

Lời này khiến hai mắt Thẩm Cửu trợn to: "Anh..."

"Nhanh lên, thoa thuốc xong tôi còn muốn đi tắm nữa." Dạ Âu Thần lại lên tiếng thúc giục, thấy cô không có động tĩnh gì, anh nhếch môi, dùng giọng nói mê hoặc tiến lại gần cô: "Hay ý của cô là...Muốn tôi giúp cô cởi đồ hả?"

Thẩm Cửu tức giận trừng mắt nhìn anh: "Buông tôi ra."

Dạ Âu Thần không chịu buông tha, Thẩm Cửu chỉ có thể dịu xuống, thấp giọng cầu xin: "Anh cứ ôm eo tôi như vậy sẽ đụng đến vết thương đó."

Nghe xong câu này, thần sắc Dạ Âu Thần mới chịu buông lỏng, sau đó động tác ôm eo cô thả lỏng hơn: "Nếu đã biết đau sao còn không nhanh lên, để tôi giúp cô thoa thuốc."

Vừa dứt lời, Thẩm Cửu còn chưa kịp phản ứng, Dạ Âu Thần đã sốt ruột tới nổi đưa một tay ra cởi cúc áo trên người cô.

Hôm nay, Thẩm Cửu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam có cúc áo, khi anh vươn tay cởi cúc áo của cô, cô mới phản ứng lại, nắm lấy đôi bàn tay không đàng hoàng của anh: "Tôi thật sự có thể làm được mà."

Bị cô từ chối nhiều lần, lúc này Dạ Âu Thần không vui, ánh mắt nguy hiểm híp lại, nhìn chằm chằm cô: "Cô nói lại lần nữa?"

Thẩm Cửu: "..."

Bỏ đi, muốn xem thì xem đi.

Cuối cùng, Thẩm Cửu nhắm mắt lại, mang theo vẻ mặc bi thương để mặc cho anh ta cởi quần áo của cô ra.

Ngực chợt lạnh, quần áo của Thẩm Cửu bị cởi ra, Dạ Âu Thần nhìn vẻ mặt bi thảm của cô, lại thêm cả người cô run rẩy, không khỏi nhếch môi.

Anh thật lòng thật dạ chỉ muốn thoa thuốc cho cô thôi, dù sao thì cả người cô đâu đâu cũng có vết thương, trong lòng anh thật sự cũng không thể nào làm ra chuyện gì khác được.

Thẩm Cửu nhắm mắt lại đợi thật lâu, cho đến khi cảm giác được có một ngón tay dính một ít thuốc lành lạnh xoa nhẹ lên vết thương của cô, cô mới mở mắt ra, thì nhìn thấy Dạ Âu Thần đang cúi đầu, rất nghiêm túc nặn thuốc thoa ngoài da ra ngón tay, sau đó tìm đến miệng vết thương rồi nhẹ nhàng bôi lên cho cô.

Động tác của anh rất cẩn thận, còn cực kỳ nghiêm túc nữa, động tác bôi thuốc rất nhẹ nhàng, chỉ sợ sẽ làm cô bị thương.

"Dạ Âu Thần nó cũng rất để ý đến con."

Đột nhiên, những lời mà Tống Thiến đã nói vào bữa ăn tối lại vang vọng bên tai cô, Thẩm Cửu nhìn bóng lưng của Dạ Âu Thần và chiếc ót màu đen của anh, giờ khắc này cô cảm thấy trong lòng như bị lắp đầy.

Không thích cô cũng không sao.

Chỉ cần...Có một chút tình cảm cũng đủ rồi.

Còn lại...Cứ để cho một mình cô tự lắp đầy phần tình cảm còn lại là được.

Thẩm Cửu nghĩ như vậy, khóe môi bất giác nở ra một nụ cười.

Dạ Âu Thần thoa thêm một chút nữa, lại phát hiện người phụ nữ này đột nhiên vô cùng yên tĩnh, nhưng anh lại cảm thấy được có một tầm mắt nóng bỏng đang nhìn chằm mình, thời điểm ngẩng đầu lên vừa lúc chạm phải ánh mắt của cô.

Còn chưa đợi anh nhìn rõ thì Thẩm Cửu đã bối rối nhìn sang chỗ khác, như thể một con nai trong rừng gặp phải thợ săn, sợ hãi tới mức muốn chạy trốn nhưng lại hoảng sợ không biết chạy về hướng nào.

"Mới vừa rồi cô đang nhìn tôi à?" Dạ Âu Thần lạnh giọng hỏi.

Thẩm Cửu khẩn trương lắc đầu phủ nhận, nhưng Dạ Âu Thần hiển nhiên không tin rồi, anh nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi thấy hết rồi, cô còn không chịu thừa nhận bản thân thích tôi à?"

"Tôi..." Môi Thẩm Cửu run lên, nhưng cô không chịu nói lời nào.

Cô vẫn không có dũng khí để thừa nhận bản thân cô thích anh ta, sau khi thừa nhận, không biết có bị anh ta cười nhạo không nữa?

Giả sử hiện tại anh ta có chút tình cảm với cô, nhưng nếu biết cô có ý nghĩ như vậy với anh, thì có phải anh sẽ bắt đầu chán ghét cô không.

Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu cắn chặt răng, một lời cũng không chịu nói.

Dạ Âu Thần cũng đoán được cô sẽ nói câu này, mỗi lần nhắc tới vấn đề này, cô gái này sẽ lộ ra dáng vẻ tôi không thích anh, hoặc sẽ làm ra thái độ im lặng không nói.

"Được thôi," Anh buông tay ra, tiếp tục bôi thuốc cho cô, lạnh lùng nói: "Dù sao tôi cũng sẽ không thích cô."

Thẩm Cửu lại không tức giận, bởi vì ngày hôm nay trong lòng cô tất cả đều là ngọt ngào.

Vẫn còn thời gian vài tháng nữa, có thể đợi thêm một chút...Dạ Âu Thần sẽ thích cô thêm một chút!

Sau khi bôi thuốc xong, Dạ Âu Thần ném thuốc thoa ngoài da cho cô: "Được rồi, cút đi ngủ đi."

Giọng của anh rất lạnh, ngay cả ánh mắt cũng có chút kiêu ngạo, Thẩm Cửu cầm thuốc bôi ngoài da lên, ừm một tiếng, sau đó chuẩn bị mặc quần áo vào, nhưng Dạ Âu Thần lại nắm lấy tay cô, cau mày nói: "Quần áo này đã mặc nguyên một ngày rồi, còn không thay bộ khác? Đi thay đồ ngủ rồi hãy ngủ."

Nghe thấy như vậy, hai mắt Thẩm Cửu sáng lên, bên trong ánh mắt như có vì sao lấp lánh vậy.

Dạ Âu Thần dừng lại một chút, sau đó mang giọng điệu ác độc nói: "Không phải là tôi quan tâm cô, mà là vì nếu miệng vết thương của cô chuyển biến xấu sẽ ảnh hưởng tới công việc, hiểu chưa?"

"À." Thẩm Cửu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng ánh mắt cô vẫn sáng ngời, khiến trong lòng Dạ Âu Thần cũng không biết đó là tư vị gì.

Sau đó, Thẩm Cửu cầm lấy thuốc bôi ngoài da rồi đi thay quần áo, tiếp đó nằm xuống, sau đó cũng không quan tâm Dạ Âu Thần đang làm cái gì nữa.

Tiếp đó, đến buổi tối cô mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cô thấy Dạ Âu Thần kề sát bên tai cô nói mấy lời tỏ tình nhỏ nhặt, sau đó lấy ra một đôi bông tai màu hồng, tự tay đeo lên tai cô, đôi môi mỏng của anh hôn lên vành tai, cổ của cô.

"Thẩm Cửu, em là của anh."

Dạ Âu Thần trong mộng, là một người đàn ông nặng tình theo đuổi cô nhiều năm. Gương mặt lạnh lùng ngày xưa của anh đã trở nên mềm mỏng dịu dàng. Khi Thẩm Cửu cảm thấy bản thân cô gần như chết say trong mộng thì cánh tay cô đột nhiên đau lên.

Cô phục hồi tinh thần, lại phát hiện Dạ Âu Thần cư nhiên dùng dao nhỏ đâm vào cánh tay cô, sau đó máu văng khắp nơi, Thẩm Cửu lấy tay che lại vết thương rồi hoảng hốt hét lên, hỏi anh tại sao?

Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

"Loại người phụ nữ như cô, cũng xứng có được tình yêu của Dạ Âu Thần này à?"

Sau đó một dao nữa lại bổ tới, Thẩm Cửu sợ hãi kêu ra tiếng, đột ngột mở mắt ngồi dậy.

Lọt vào tầm mắt cô là từng tia nắng sáng rỡ, Thẩm Cửu liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy trời đã hừng sáng, mọi chuyện vừa rồi là do cô nằm mơ.

Thẩm Cửu thở dài một hơi, sau đó vươn tay lau mồ hôi ở trên trán.

Làm cô sợ chết khiếp.

Còn tưởng đó là sự thật, hóa ra là nằm mơ.

Chẳng qua dáng vẻ hung thần ác sát của Dạ Âu Thần trong mộng thật sự khiến cô sợ hãi, y như thật vậy.

Sau khi bình tĩnh lại. Thẩm Cửu đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt, sau đó nhìn mình trong gương.

Dáng vẻ cô không đủ xinh đẹp, ngoại hình cũng bình thường như bao người phụ nữ khác, hơn nữa không biết cách ăn mặc, vóc dáng của không đủ nóng bỏng, trái lại Dạ Âu Thần lại là một người rất đẹp trai, giấc mơ kia...Là đang báo trước điều gì đó với cô hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK