“Suy nghĩ cái gì?”
“Không có.”
“Làm sao lại mang dáng vẻ chột dạ như vậy?” Đôi mắt của Chung Sở Phong nheo lại, phút chốc xích lại gần Đường Viên Viên, nhịp tim của Đường Viên Viên lệch đi nửa nhịp, cơ thể bị dọa lui về phía sau.
“Anh Sở Phong, em chột dạ chỗ nào chứ?” Đường Viên Viên đứng lên rồi nói: “Em trở về phòng trước”
“Khoan đã”
Chung Sở Phong thấy cô muốn rời đi, nắm lấy cổ tay của cô rồi kéo lại.
Đường Viên Viên không cảm thấy có cái gì, lúc Chung Sở Phong kéo cổ tay của cô lại, cô giống như bị điện giật rụt tay về, Chung Sở Phong không được tự nhiên nói: “Anh Sở Phong còn có ít lời muốn nói với em, em ngồi xuống trước đã”
“ờ”
Đường Viên Viên đành phải ngồi xuống bên cạnh cậu một lần nữa.
“Sao thế anh Sở Phong?”
Chung Sở Phong lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi đưa cho Đường Viên Viên.
“Đây là cái gì ạ?”
“Quà năm mới.”
Ánh mắt của Chung Sở Phong vô cùng dịu dàng, âm thanh nhẹ nhàng hơn mấy phần: “Vốn định ngày đầu tiên thì đưa cho em, nhưng hôm đó thấy em ngủ rất ngon cho nên chưa đưa em, về sau lại nghĩ muốn tìm thời gian phù hợp để đưa, kết quả..”
Thật ra Chung Sở Phong đã cất đi tâm tư, muốn tìm thời cơ thích hợp, khi mà chỉ có hai người bọn họ để đưa quà năm mới cho Đường Viên Viên.
Nhưng gần đây lại xảy ra những chuyện không vui, dẫn đến cậu vẫn luôn không có cơ hội ở chung với Đường Viên Viên để nói chuyện.
Vừa hay hôm nay có cơ hội này, Chung Sở Phong dứt khoát lấy món quà ra.
“Quà năm mới ạ?”
Vẻ mặt của Đường Viên Viên tò mò nhận lấy chiếc hộp, chiếc hộp được đóng gói rất đẹp đẽ, sau khi mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay vàng đầu hoa hồng, dây xích rất nhỏ, phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn.
“Oa, thật xinh đẹp.”
Đường Viên Viên cầm chiếc vòng tay lên: “Cảm ơn anh Sở Phong”
“Không cần cảm ơn, Viên Viên thích là tốt rồi, anh Sở Phong giúp em đeo nhé?” Thật ra Chung Sở Phong có chút khẩn trương, những năm qua đồ mà cậu tặng cho cô toàn là đồ của con gái, năm nay là năm đầu tiên cậu tặng cô đồ cá nhân, vẫn là có chút ý đồ riêng, muốn nhìn cô mang trên mình đồ mà bản thân tặng, cho nên cậu mới chọn chiếc vòng tay này.
“Được ạ”
Đường Viên Viên đưa vòng tay cho Chung Sở Phong.
Sau khi Chung Sở Phong mở khóa, chuẩn bị đeo lên cho Đường Viên Viên.
Kết quả, thời điểm đeo vào lại phát hiện cổ tay của Đường Viên Viên quá lớn, căn bản là không thể đeo vòng tay vào.
Bầu không khí trở nên có chút xấu hổ, cái trán của Chung Sở Phong toát ra mồ hôi lạnh, vốn định giúp Đường Viên Viên đeo, kết quả lại không đeo vừa, cậu không cam tâm thử lại một chút.
“Anh Sở Phong…
“Suyt”
Chung Sở Phong ra hiệu cho cô im lặng: “Có thể mang, không thành vấn đề” Nếu như không thể đeo chiếc vòng tay này, có phải cô gái nhỏ bên cạnh mình sẽ rất đau lòng hay không, Chung Sở Phong thật hận mình, lúc chọn vòng tay còn cảm thấy mình nghiêm túc, ai biết hiện tại lại là một trò cười, cậu thật tình cái rắm ấy, căn bản cậu chính là một tên tùy tiện, là thứ vô dụng.
Tí tách.
Rõ ràng là giữa mùa đông nhưng Chung Sở Phong lại toát mồ hôi lạnh, nhỏ lên mu bàn tay của Đường Viên Viên.
“Anh Sở Phong, anh Sở Phong?.
Danh Sách Chương: