Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả người Thẩm Cửu sững sờ, kinh ngạc mà nhìn cô ta.

“Chu Vân…”

“Bị bỏng rồi?” Dạ Âu Thần nhíu mày nhìn về phía ngón tay của Thẩm Cửu, mới phát hiện năm ngón tay trắng nõn của cô lúc này vậy mà lại bị đỏ ửng, sắc mặt Dạ Âu Thần đột nhiên thay đổi, tiến lên trước túm lấy cổ tay của cô kéo cô vào trong phòng tắm xối nước lạnh, vừa lạnh giọng quát: “Đi lấy gel trị bỏng đến đây.”

Chu Vân ngây người một lát rồi nhanh chóng đi lấy gel trị bỏng.

Thẩm Cửu ngây ngốc để mặc cho Dạ Âu Thần túm lấy tay của cô xối dưới vòi nước, sự mát lạnh xối trên ngón tay, độ nóng trên đó đã giảm đi không ít, nhưng mà cứ xối mãi xối mãi, Thẩm Cửu nhìn nước từ trong vòi, nhìn mãi nhìn mãi lại biến thành màu máu đỏ tươi.

Cô giật mình đến biến đổi cả sắc mặt, hét lên muốn rút tay về.

Dạ Âu Thần thì bị thanh âm đột ngột của cô làm giật mình, nhưng rất nhanh lại trấn tĩnh lại, nhíu mày trầm giọng hỏi cô: “Làm đau em rồi sao? Tôi mở nước nhỏ lại chút?”

Thanh âm trầm thấp khàn khàn của đàn ông vang lên bên tai, khí tức thanh lãnh băng giá bao vây lấy cô, thần trí của Thẩm Cửu từ từ hồi phục lại, cô quay đầu nhìn chăm chăm vào Dạ Âu Thần đang gần trong gang tấc.

Trong đôi con ngươi của anh hiện lên một mảnh u tối, Thẩm Cửu phản ứng lại, đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy Dạ Âu Thần.

Tuy chủ động sà vào lòng rất đáng vui mừng, nhưng bộ dạng Thẩm Cửu hôm nay thật sự quá đỗi bất thường, cho nên luôn khiến người ta nghĩ ngợi nhiều một chút, bàn tay lớn của Dạ Âu Thần rơi trên vai cô: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Không, không có.” Cằm của Thẩm Cửu nép trên vai anh, dùng sức lắc đầu: “Tôi chỉ là…tay bỏng đau quá.”

Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhíu mày không vui nói: “Chu Vân làm việc quá bất cẩn rồi, khiến em bỏng như vậy, ngày mai tôi thay cô ta đi.”

Loading...

“Đừng, đừng thay cô ấy đi.” Nghe thấy Dạ Âu Thần nói muốn thay Chu Vân đi, Thẩm Cửu vội nói thay cho cô ta: “Không phải vấn đề do cô ấy đâu, canh là để ở trên bàn, là tôi không cẩn thận không bưng vững, không liên quan đến cô ấy đâu.”

“Thật sao?”

Thẩm Cửu dùng sức gật đầu, con người Chu Vân ngoan ngoãn lanh lợi hơn cô tưởng tượng, tuy cô ta nói mình đã biết chuyện đó, nhưng lúc nãy khi Dạ Âu Thần đến vẫn chọn bảo vệ cô, khiến cho Dạ Âu Thần tưởng rằng cô là vì bị bỏng rồi nên sắc mặt mới trắng bệch.

Nha đầu này thông minh như vậy, hơn nữa lại dụng tâm như thế, nếu như vô duyên vô cớ thay cô ta đi thì không phải quá thiệt thòi cho cô ta rồi sao?

“Được, nếu em đã thích cô ta thì để cô ta ở bên cạnh em, tôi thêm lương cho cô ta là được rồi.”

“Cảm ơn anh.”

Rất nhanh Chu Vân đã đem gel trị bỏng đến, sau khi thoa cho Thẩm Cửu xong mới rời đi.

Thẩm Cửu không có tâm tư nói chuyện khác với Dạ Âu Thần, cô sợ mình nói nhiều sẽ sai nhiều, cho nên lấy cớ mình có chút mệt rồi muốn nghỉ ngơi nên đã nhanh chóng leo lên giường ngủ, Dạ Âu Thần thấy sắc mặt cô quả thực không tốt nên cũng không ngăn cô.

Thẩm Cửu cả một đêm không có buồn ngủ gì cả, đợi đến nửa đêm khi khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng trong mơ lại toàn là hình ảnh tràn đầy máu tươi, mà Hàn Mai Linh nằm trong vũng máu không ngừng vươn tay về phía cô, vừa yếu ớt mà kêu tên của cô.

“Cửu Cửu, cứu tớ…cứu tớ! Cửu Cửu…cứu tớ!”

“Cửu Cửu…tớ không muốn sống nữa, để tớ chết đi.”

Cảnh tượng lại thay đổi, Hàn Mai Linh và Dạ Âu Thần ôm lấy nhau, tình chàng ý thiếp, thân mật ân ái.

Cảnh tượng lại thay đổi lần nữa, là khuôn mặt trầm lạnh của Dạ Âu Thần: “Người phụ nữ mang thai dã chủng nhà cô, căn bản không xứng có được tình yêu của Dạ Âu Thần tôi? Tôi nói thích cô, chẳng qua chỉ là chơi đùa với cô mà thôi, cô thật sự tưởng rằng tôi sẽ thích loại phụ nữ như cô sao? Si tâm hoang tưởng!”

“Thẩm Cửu, sao cậu vẫn chưa nhìn rõ chứ? Cậu đó…đã là đôi giày rách rồi, không có người đàn ông nào thật sự thích cậu đâu…hi hi hi hi!”

Tiếng cười quái dị của hai người cực kỳ có sức xuyên thấu, khiến cho giấc mộng của Thẩm Cửu bị lật tung lên, toàn thân Thẩm Cửu toát mồ hôi lạnh, cố gắng muốn tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cô không ngừng chạy trốn khỏi hai người trong giấc mơ, hy vọng bọn họ đừng đi tới, nhưng bọn họ lại giống như ma quỷ vậy, cô đi đến đâu thì hai người liền theo đi đến đó.

“Á!”

Thẩm Cửu kinh hoảng kêu lên một tiếng, cuối cùng ngồi dậy.

Đập vào mắt là ánh mặt trời, còn có bờ biển xanh mướt.

Đã…sáng rồi.

Bên cạnh đã không còn bóng ảnh của Dạ Âu Thần nữa, nhưng toàn thân Thẩm Cửu đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm rồi, Thẩm Cửu túm lấy điện thoại xem một cái, mới phát hiện vậy mà đã hơn 8 giờ sáng rồi.

Lúc này, cũng không biết Hàn Mai Linh tỉnh dậy chưa nữa.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu trở mình xuống giường đi vào nhà tắm rửa mặt một chút, vết bỏng trên ngón tay không nghiêm trọng, lại cộng thêm đã bôi gel trị bỏng rồi, cơ bản là qua một đêm đã lành.

Cô thay quần áo xong thì cầm theo điện thoại đi ra ngoài, chuẩn bị đi bệnh viện một chuyến.

“Mợ chủ định đi ra ngoài sao? Hôm nay tôi đi theo mợ chủ chứ?”

Chu Vân đề nghị với Thẩm Cửu.

Ban đầu Thẩm Cửu định từ chối cô ta, nhưng nghĩ qua nghĩ lại cuối cùng vẫn gật đầu: “Vậy cô đi cùng tôi đi.”

“Được.” Chu Vân thấy cô đồng ý rồi, liền vui vẻ đi chuẩn bị, cuối cùng theo Thẩm Cửu ra ngoài, vẫn là chú Kim lái xe.

Chú Kim rất hiểu ngầm mà lái xe đến bệnh viện hôm qua, sau đó đưa Thẩm Cửu và Chu Vân đến phòng bệnh.

Đi đến hành lang gặp phải Tô Cửu, nhìn thấy cô Tô Cửu liền trực tiếp đi tới chào hỏi.

“Tôi đã sớm đoán ra cô Thẩm hôm nay chắc chắn sẽ đến, chỉ là không ngờ cô lại đến sớm như vậy.”

“Thư ký Tô cũng đến rất sớm, tôi đến muộn rồi, Mai Linh…”

“Cô Mai Linh tỉnh rồi.” Tô Cửu khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Cô Thẩm, bây giờ tôi đưa cô qua phòng bệnh nhé.”

Nghe thấy tin tức Hàn Mai Linh đã tỉnh, Thẩm Cửu cảm thấy lồng ngực mình chấn động kịch liệt một hồi: “Cậu, cậu ấy tỉnh rồi?”

“Phải đó cô Thẩm, theo tôi đi đi.” Tô Cửu quay người đi, Thẩm Cửu sững sờ một hồi rồi nhanh chóng sải bước đi theo cô ta.

Mai Linh tỉnh rồi…

Vậy thì thật sự quá tốt rồi!

Cậu ấy không sao! Cảm ơn trời đất.

Không biết tại sao, Thẩm Cửu đột nhiên có chút muốn khóc, trên suốt đường đi cố gắng bình tĩnh tâm trạng kích động của mình, khi đến trước phòng bệnh, Tô Cửu đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn cô.

“Ngài Hàn cũng ở bên trong, cô Thẩm có cần bình tĩnh lại cảm xúc một chút rồi hẵng vào không?”

Nói xong, Tô Cửu đưa một tờ khăn giấy tới.

Thẩm Cửu lúc này mới phát hiện trên mặt mình không biết từ khi nào đã nhuốm đầy nước mắt rồi, cô xấu hổ mà quay người lại, sau đó nhìn thấy Chu Vân nhàn nhạt cười mà vươn tay lau đi giọt nước mắt nơi khoé mắt thay cho cô, sau đó khẽ cười một cái: “Mợ chủ không sao, chỉ là hồi nãy đi có hơi vội nên ra mồ hôi rồi, tôi đã thay mợ lau đi rồi.”

Nghe thấy cái chữ mợ chủ này…Tô Cửu nhịn không được mà nhướng mày một cái.

Đột nhiên, cô ta nghĩ đến người đàn ông Dạ Âu Thần đó.

Còn nhớ khi gặp mặt lần đầu tiên, Dạ Âu Thần đã xuất hiện trong nhà hàng, sau đó cử chỉ quái dị, lúc đó cô ta còn cảm thấy kỳ quái…nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể…chuyện thật sự như cô ta nghĩ?

Xem ra, thân phận của Thẩm Cửu này thật sự không đơn giản.

Tô Cửu khẽ cười: “Cũng phải, tuy bây giờ đã vào thu rồi, nhưng đi vội quá cũng sẽ ra mồ hôi, nhìn tôi nè…cũng ra một chút.” Nói xong, Tô Cửu còn vươn tay nhẹ nhàng lau lau trên trán mình: “Cô Thẩm đi vào nhé?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK