12 năm sau.
Phòng khách nhà họ Đường vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên.
“Viên Viên, con xong chưa? Sao mà thay có bộ quân áo cũng mất nhiều thời gian thế? Có phải con lại ăn vụng rồi không?”
“Ưm, ưm không ạ, con xong ngay đây!”
Cô Đường vừa nghe thấy âm thanh này, không nhịn được mà nhìn vào không trung trợn trắng mắt một cái, còn bảo là đi thay đồ, quả nhiên lại đi ăn vụng đồ ăn.
Một lúc sau, cuối cùng trên gác cũng xuất hiện bóng dáng Đường Viên Viên, cô bé đeo một chiếc cặp sách nhỏ chạy vù tới, bên mép trái còn dính chút vụn bánh quy, còn bên má phải thì vương chút kem.
“Mẹ!”
Cô Đường trông thấy cảnh này bất lực lắc đầu, tham ăn còn không thèm lau miệng cho sạch.
“Có phải con ăn vụng rồi không?”
Đợi đến sau khi Đường Viên Viên đứng ngay ngắn trước mặt mình, cô Đường mới hỏi cô bé: “Có phải con ăn vụng rồi không?”
“Không có, mẹ, sao con lại ăn vụng được?”
Vừa dứt lời, cô Đường liền đưa tay ra vuốt lấy một miếng vụn bánh trên mép cô bé: “Thế đây là gì?”
Trông thấy miếng vụn bánh kia, Đường Viên Viên đảo mắt, sau đó cười hì hì nói: “Con chỉ ăn vụng một miếng bánh quy nhỏ xíu thôi mà mẹ”
“Cái này thì sao?”
Cô Đường lại quệt lấy chút kem trên má phải của cô bé.
Đường Viên Viên mím môi, sau đó cắn môi, ấm ức nói: “Con xin lỗi mẹ, là do con tham ăn quá, lần sau nhất định con sẽ chú ý!”
“Được rồi, ăn cũng ăn rồi” Cô Đường giúp con gái lau sạch vết kem dính trên mặt, rồi lại giúp cô bé chỉnh trang đầu tóc: “Cái con bé này, đã mười sáu tuổi rồi sao mà vẫn không quản lý được bản thân, con xem con gái nhà người ta, ai nấy đều vừa gầy vừa cao, con không muốn giống họ à?”
“Ồ” Đường Viên Viên cúi đầu nhìn thân hình của mình, chớp chớp mắt: “
Nhưng mà Viên Viên không chống lại được sự mê hoặc của đồ ăn, đối với Viên Viên mà nói, vẫn là đồ ăn ngon quan trọng hơn”
“Đợi sau này con gặp được chàng trai mình thích thì con sẽ không nghĩ vậy đâu, nhưng mà cũng may, con gái mẹ bẩm sinh khí chất xinh đẹp, kể cả có béo lên cũng béo rất đáng yêu”
Nói rồi cô Đường véo véo má Đường Viên Viên: “Được rồi, hành lý đã xếp lên xe cho con rồi, chú Trương sẽ đưa con đến trường”
Đường Viên Viên hình như nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, anh trai đã gọi điện cho con chưa?”
“Gọi rồi, cậu ta bảo hôm nay qua giúp con sắp xếp đồ đạc, cho nên mới bảo con nhóc con này đừng có dây dưa, người ta là tranh thủ thời gian ghé qua đấy, còn nữa, con đừng có cứ làm phiền người ta nữa”
“Là anh trai con mà, sao mà phiền được?”
“Đúng là anh trai con không sai, nhưng người ta là anh ruột con đó à?
Cậu ta chỉ là cùng con lớn lên, nhiều nhất cũng chỉ coi là thanh mai trúc mã, cứ làm phiền người ta như vậy, đến lúc bạn gái người ta giận thì làm thế nào?”
Khi nghe thấy chữ bạn gái, Đường Viên Viên nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Không thể nào đâu, anh còn chưa có bạn gái mà”
“Sớm muộn rồi sẽ có, người ta đã học đại học năm hai rồi, nào có giống con mới lên năm đầu cấp ba?”
“ồ, thế thì đợi anh có rồi hãng hay vậy ạ.
Sau đó chú Trương đưa Đường Viên Viên tới trường.
Trên đường đến trường, Đường Viên Viên cầm điện thoại nhắn tin facebook cho Uất Trì Diệc Thù.
” Anh, anh đến trường chưa? “
Lúc này Uất Trì Diệc Thù đang nghe điện thoại của mẹ mình là Hàn Minh Thư, cậu mặc một chiếc áo bóng chày màu đen đứng cạnh biển chờ xe buýt, thân hình cao ráo, cặp chân mày dày đậm, ngũ quan giống như được điêu khắc cẩn thận, trút bỏ sự ngây thơ thời thơ ấu, cậu ngày hôm nay đã là một thiếu niên hai mươi tuổi..
Danh Sách Chương: