Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưogn 1918:

 

“Tôi chịu trách nhiệm thay cho cô.”

 

Giọng nói của Tiêu Túc trầm thấp lại vững vàng, còn mang theo cả một loại sức mạnh khiến cho người ta cảm thấy rất yên tâm, thời điểm nói ra những lời này cũng không hề có bất kỳ sự do dự nào, khiến cho để cho Giang Tiểu Bạch kinh ngạc một hồi, sau đó cô cong khóe môi lên, khẽ mỉm cười trả lời một câu.

 

“Được thôi, vậy nếu như đến lúc đó tôi chọc phải một tai họa lớn nào đó thì anh cũng phải chịu trách nhiệm thay cho tôi đấy”

 

“Ừ”

 

Tiêu Túc không hề thay đổi sắc mặt, lập tức đồng ý với cô.

 

Sau đó cậu ta lại giống như là ý thức được điều gì đó, nghiêng đầu đưa mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của Giang Tiểu Bạch, Giang Tiểu Bạch đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Túc, sau đó tâm mắt của hai người cứ như vậy mà va chạm vào nhau, nhìn nhau xấp xỉ khoảng bảy giây.

 

Giang Tiểu Bạch bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói rất nổi tiếng.

 

Nếu như bạn và một người đối mặt với nhau từ bảy giây trở lên, như vậy thì bạn sẽ không chút do dự mà điên cuồng yêu đối phương.

 

Trước kia chẳng qua cũng chỉ là nghe nói như vậy, bây giờ cô đã có cơ hội kiểm chứng đúng sai rồi, cô có yêu Tiêu Túc hay không, cô cũng không biết.

 

Nhưng mà trái tim của cô lúc này đang đập rất nhanh.

 

Thình thịch!

 

Thình thịch!

 

Một tiếng lại nối tiếp một tiếng, trái tim của cô mạnh mẽ đập vào lồng ngực của cô, thật giống như là muốn phá thủng da thịt để mà chui ra ngoài vậy.

 

Trong phút chốc, Giang Tiểu Bạch dời tầm mắt đi, tránh khỏi ánh mắt của Tiêu Túc.

 

Tiêu Túc khế mím đôi môi mỏng lại, cậu ta phát hiện ra vành tai vốn dĩ là một màu trắng nõn của Giang Tiểu Bạch lúc này lại biến thành màu hồng, xinh xắn và lung linh.

 

Tiêu Túc thu hồi ánh mắt, có chút chật vật nuốt nước miếng một cái, đè xuống sự khô nóng trong lòng.

 

“Đúng đúng đúng, Tiêu Túc cũng cùng đi.”

 

Lương Nha Hòa ở phía bên kia cũng đã chào hỏi gần hết những người họ hàng thân thích rồi, sau đó một đám người lại hướng mắt nhìn về phía hai người bọn họ nhìn, Lương Nha Hòa hài lòng nhìn về phía Giang Tiểu Bạch, cười híp mắt nói: “Tiêu Túc nhà chúng tôi ấy à, lần này rốt cuộc cũng đã có tiền đồ rồi, tìm được một người bạn gái, cảm tình của hai đứa nó còn rất tốt, rất nhanh là sẽ kết hôn thôi, cho nên bạn gái của nó cũng đi đến tham dự buổi hôn lễ lần này”

 

Tiêu Túc và Giang Tiểu Bạch cách đó không “..

 

xa nghe được tin tức bọn họ sắp kết hôn: “..: Hai người có chút lúng túng, đồng thời lại cùng suy nghĩ, rõ ràng là sau khi trở về sẽ quyết định ngửa bài với Lương Nha Hòa, không nghĩ tới Lương Nha Hòa lại nói bọn họ sắp kết hôn ở trước mặt họ hàng thân thích.

 

Thật ra thì loại chuyện này, nếu như không phải là vì Lương Nha Hòa đối xử quá tốt, quá tốt với Giang Tiểu Bạch, vậy thì cô thật sẽ sinh ra loại cảm khác không ưa đối với một người bề trên như vậy, nhưng mà dáng vẻ cười ngây ngô của Lương Nha Hòa lại khiến cho người ta cảm thấy rõ ràng là bà không hề có một chút ý xấu gì, thật sự là bà đối xử rất tốt với Giang Tiểu Bạch.

 

Chính bản thân Giang Tiểu Bạch cũng có thể nghiêm túc cảm nhận được.

 

Nghĩ tới đây, cô hạ thấp giọng hỏi Tiêu Túc: “Làm thế nào đây? Mẹ của anh thật là nhiệt tình, chờ lần này tham gia hôn lễ xong, đến lúc đó liệu có phải là tất cả mọi người đều sẽ cho là anh sắp kết hôn rồi hay không?”

 

Tiêu Túc không lên tiếng, nhưng vẻ mặt cũng có chút không biết làm sao.

 

Giang Tiểu Bạch tiếp tục nói: “Hơn nữa anh xem mẹ của anh đi, thật sự là rất vui mừng đấy, đến lúc đó nếu như chúng ta ngửa bài với bà ấy, có phải là bà ấy sẽ rất đau lòng, rất khổ sở hay không?”

 

Tiêu Túc nhìn Giang Tiểu Bạch một cái.

 

Giang Tiểu Bạch nháy mắt một cái, quỷ thần xui khiến nói một câu: “Nếu không… Chúng ta đùa mà thành thật luôn đi?”

 

Sau khi Giang Tiểu Bạch nói ra lời này, cả hai người đồng thời sửng sốt một chút.

 

Tiêu Túc không nghĩ tới được Giang Tiểu Bạch sẽ nói những lời này, cho nên ngây ngẩn, mà Giang Tiểu Bạch cũng không hề nghĩ tới chính mình vậy mà lại sẽ nói ra lời nói không biết xấu hổ tới như vậy, lại liếc mắt nhìn về phía Tiêu Túc đang sửng sốt với vẻ mặt không biết nên trả lời lại như thế nào kia, Giang Tiểu Bạch bất chợt cảm thấy rất lúng túng, nhưng mà trên mặt lại không hề để lộ ra một chút biểu cảm gì, ngược lại còn cố ý khoác tay lên trên cánh tay của Tiêu Túc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK