Không biết bắt đầu từ khi nào, trên chiếc cổ trắng ngần của cô chằng chịt những vết bầm tím.
Những vết bầm giống như vậy, trước đây Thẩm Cửu đã từng nhìn thấy.
Nhưng mà chỉ mới thấy có một lần thôi.
Là vào một đêm trời mưa ly hôn với Lâm Tuấn, lần đầu tiên cô bị một người đàn ông lạ mặt bắt đi, sau khi hoảng sợ bỏ trốn về nhà, đi tắm rửa, lúc đó cô phát hiện trên cổ mình có nhiều dấu hôn.
Cũng giống như bây giờ vậy…
kịp phản ứng lại, sắc mặt trở nên tái nhợt, cô đột nhiên cúi đầu xuống, xé lớp quần áo trên người mình ra.
Quả nhiên, không chỉ ở cổ, mà dấu hôn này còn trải dài khắp người cô.
Thẩm Cửu thất hồn lạc phách đâm sầm vào cánh cửa phía sau cô.
Phải, làm sao mà cô quên được…
Mặc dù tối hôm qua căn phòng này đã được rắc mê hương, nhưng … Lục Chiêu đã cho cô uống thuốc.
Cô rất lo lắng không biết Dạ Âu Thần có bị trúng thuốc mê hay không, hiện giờ ra sao rồi, nhưng cô hoàn toàn quên mất việc mình đã bị bỏ thuốc, và sau đó cô không còn nhớ được gì nữa, nhưng cô có thể bình an vô sự nằm ở đây, trên người còn có rất nhiều vết bầm.
Dạ Âu Thần không thể, anh không có khả năng về chuyện đó
Vậy chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ điều gì đây?
Thẩm Cửu không kìm chế được toàn thân run lên, yếu ớt ngã xuống đất.
Ông trời thật sự đang trêu đùa với cô mà.
“Mợ hai, có chuyện gì vậy?” Má Trần thấy cô đột nhiên ngồi trên sàn nhà, sợ tới mức bỏ đồ trong tay xuống, chạy về phía cô rồi đỡ cô đứng dậy.
Má Trần dìu cô trở lại giường, sau khi nằm xuống cả người cô cảm thấy rất mông lung, đột nhiên, cô nghĩ đến những chuyên quan trọng, bỗng chốc nắm lấy tay của má Trần
“Má Trần, Má Trần!”
“Má Trần đây, Mợ hai, cô làm sao vậy?”
“Giúp tôi với, gọi bác sĩ giúp tôi!”
“Được! Được, để tôi giúp mợ gọi bác sĩ” Má Trần thấy sắc mặt cô tái nhợt thì vô cùng sợ hãi, sợ tới mức không dám hỏi thêm nữa, vội vàng ra khỏi phòng gọi bác sĩ.
Bác sĩ bị bà ta gấp rút gọi tới, vừa vào thấy Thẩm Cửu đã tỉnh, anh ta mỉm cười, nhưng Thẩm Cửu đã nắm lấy cổ áo anh ta, trợ mắt nằm đó.
Cô như có điều gì đó muốn nói.
Bác sĩ này là người lần trước, bác sĩ Tùy.
Khi bác sĩ Tùy biết về mối quan hệ phức tạp giữa cô và Dạ Âu Thần, thấy cô đang muốn nói điều gì đó, nói với má Trần ở phía sau: “Người nhà bệnh nhân, bà có thể đợi bên ngoài trước, tôi phải làm kiểm tra cho bệnh nhân.”
“Được rồi.” Má Trần rời khỏi phòng.
Thẩm Cửu nắm lấy góc áo của bác sĩ,
môi mấp máy nhưng không nói được lời nào.
Bác sĩ Tùy chắc cũng đoán được cô muốn nói gì nên hỏi: “Cô Thẩm gọi tôi đến đây, là muốn hỏi chuyện đứa bé trong bụng cô đúng không?”
Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu mở to mắt, giọng nói bất giác run lên: “Bác sĩ, biết sao?”
“Ù.” Bác sĩ Tùy gật đầu, hiểu rõ sự lo lắng của một người mẹ, anh ta mỉm cười: “Đừng lo lắng, đứa trẻ không sao đâu.”
Nghe nói đứa nhỏ bình an vô sự, Thẩm Cửu thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt góc áo cũng dần buông lỏng.
“Cảm ơn.”
“Còn chuyện khác không? Có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?” Từ
khi bác sĩ Tùy đến, anh chỉ tập trung bắt mạch cho cô, sau đó lấy ống nghe ra để kiểm tra định kỳ cho cô.
“Có vẻ như mọi chuyện đều ổn, Cô Thẩm, nghỉ ngơi cho tốt.”
Khi bác sĩ chuẩn bị đi, đúng lúc nghe thấy giọng nói bên ngoài truyền đến.
“Cậu hai, cậu tới rồi.” Dạ Âu Thần đến rồi? Nghe thấy tên anh, ánh mắt Thẩm Cửu lập tức thay
đổi, cô vô thức thu mình vào trong chăn bông.
“Bác sĩ đang khám cho mợ hai ở bên trong.”
Lời vừa dứt xong, cửa phòng mở ra, bác sĩ bước ra khỏi phòng, đối diện với ánh mắt của Dạ Âu Thần.
“Cậu Dạ, đã kiểm tra xong rồi, cô Thẩm đã tỉnh lại, sức khỏe không có gì trở ngại.”
Dạ Âu Thần gật đầu nói: “Ừ.”
Thẩm Cửu luôn trốn dưới chăn bông nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cô sợ hãi co người lại khi nghe thấy tiếng xe lăn lăn vào trong.
Đêm qua … rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ẩm!
Cửa phòng bệnh đóng lại, mọi âm thanh khác đều biến mất, chỉ còn tiếng
Truy cập truyen88.net đọc full nhé. xe lăn.
Không ai lên tiếng, Thẩm Cửu nghỉ ngờ, có phải chỉ có một mình Dạ Âu Thần đi vào?
“Cô trốn trong chăn làm gì?”
Thẩm Cửu đang suy nghĩ, giọng nói của Dạ Âu Thần đột nhiên vang lên khiến cô sửng sốt.
“Còn dám nhìn người?”
Thẩm Cửu: “…”
Cô từ từ kéo chăn bông xuống, bắt gặp ánh mắt của Dạ Âu Thần.
Ánh mắt này, khiến Thẩm Cửu sững SỜ.
Bởi vì khuôn mặt của Dạ Âu Thần thật sự rất tuấn tú.
Trên gương mặt tuấn mỹ này có hai ba vết cào rất dài, trông giống như vết mèo cào, hơn nữa môi anh cũng bị rách, nếu không phải bình thường quần áo của anh phẳng phiu đến mức không có nếp nhăn, Thẩm Cửu xém chút cho rằng anh bị người ta đánh.
Sau đo, Thẩm Cửu bất chợt mở miệng hỏi: “Mặt anh sao vậy?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần đơ ra một hồi, đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt ve vết xước trên mặt.
Mặt bị làm sao? Ô, cô còn có mặt mũi
để hỏi sao.
“Cô nói xem?” Dạ Âu Thần hỏi ngược lại.
Thẩm Cửu: “…” Làm sao cô biết được?
Ánh mắt của Dạ Âu Thần rơi vào môi dưới của cô, tối hôm qua cô đã cắn chặt môi dưới, sau khi đến bệnh viện, bác sĩ đã giúp cô bôi một ít thuốc, có điều vết thương trên môi đã hồi phục khá nhanh.
Không khí dường như vẫn hơi kỳ quái, Thẩm Cửu vô thức muốn cắn chặt môi dưới, nhưng Dạ Âu Thần lại mắng: “Đừng nhúc nhích.”
Vì vậy động tác của Thẩm Cửu cứ thế sựng lại như thế này, Dạ Âu Thần bước tới kéo cô lên, giữ chặt cằm cô: “Cô là con ngốc sao? Gặp chuyện chỉ biết căn môi mình à?”
“Tôi …” Thẩm Cửu không hiểu sao đột
nhiên anh lại tức giận như thế, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.
“Môi mình bị thương cũng không biêt?” Dạ Âu Thần liếc cô, giọng điệu nghiêm nghị.
Thẩm Cửu đưa tay chạm vào môi dưới của cô, thật sự rất đau, lúc uống canh sao cô lại không cảm nhận được? Có phải cô đang suy nghĩ về những thứ khác?
“Đồ ngốc!” Dạ Âu Thần lại mắng cô.
Thẩm Cửu cảm thấy hôm nay Dạ Âu Thần rất lạ, tuy rằng anh vẫn hung dữ và vẫn mắng cô, nhưng … giọng điệu của anh… có vẻ dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Cô bị ảo giác sao?
Dạ Âu Thần thấy cô ngơ ngác, bất
giác hơi buông chút sức lực trên tay, liếc nhìn vết bầm tím trên cổ cô, đôi mắc
đen láy toát lên sự vui mừng và thỏa mãn.
Khi nghĩ đến đêm qua, cô đau khổ ôm cổ anh, cầu xin anh nhẹ tay … Dạ Âu Thần cảm thấy như thể một con mèo con đang cào xé tim gan mình.
Những ngón tay di chuyển giữa cổ cô một cách vô thức, ấm áp xoa lên những vết hằn trên cổ cô.
Thẩm Cửu chỉ cảm thấy ngứa ngáy, bất chợt né tránh sự đụng chạm của anh. Truy cập truyen88.net đọc full nhé.
Đột nhiên, cô nhớ tới cái trên cổ mình, sắc mặt biến đổi trầm trọng, sau đó kịch
liệt lùi về phía sau.
“Đừng chạm vào tôi!”