Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh....anh biết cô mang thai sao?

Liệu anh có nghi ngờ đứa trẻ này có quan hệ với anh không? Hay chuyện này có khiến anh nghĩ tới những chuyện xảy ra vào đêm mưa hôm ấy?

Nhìn sắc mặt cô trong chốc lát trở nên tái nhợt, Dạ Y Viễn nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Bản thân em cũng không biết chuyện này sao?”

Thẩm Cửu lắc lắc đầu, vô ý thức mà lùi về phía sau.

Tay Dạ Y Viễn giơ ra nhưng khựng lại giữa không trung, nhếch môi hỏi: “Là của Âu Thần đúng không?”

Không đợi cô trả lời, Dạ Y Viễn lại nói tiếp: “Không thể nào, Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn, sao có thể làm được chuyện này chứ.” Ánh mắt anh ta trầm lại, nhìn vào mặt cô.

“Không phải của ai hết.” Thẩm Cửu lớn tiếng cướp lời của Dạ Y Viễn.

Dạ Y Viễn mặt đầy khó hiểu: “Cửu?”

Thẩm Cửu ôm đầu gối ngồi trong góc, ánh mắt cảnh giác nhìn Dạ Y Viễn: “Không liên quan gì tới anh hết!”

Ánh mắt ấy như đang đề phòng một tên cướp, điều này khiến trái tim Dạ Y Viễn nguội lạnh đi mấy phần, anh nhíu chặt mày nhìn cô: “Em ghét tôi đến thế sao?”

Nghe vậy, tim Thẩm Cửu đập lộp bộp, không đợi cô phản ứng, Dạ Y Viễn đã nắm chặt lấy cổ tay của cô: “Vì sao? Tôi đã từng làm chuyện gì tổn thương em chưa? Sao em lại ghét tôi như thế? Từ lúc em bước vào nhà họ Dạ, tôi vẫn luôn chờ đợi em, thậm chí là.....”

Thẩm Cửu muốn rút tay về, đừng nhìn dáng vẻ dịu dàng ôn hòa của Dạ Y Viễn, sức lực của anh ta không hề nhỏ chút nào, nắm chặt lấy cổ tay cô, cho dù cô có giãy giụa thế nào cũng không rút ra được, chỉ có thể tức giận: “Thậm chí cái gì? Dạ Y Viễn, mau bỏ tay tôi ra!”

“Thậm chí tim của tôi cũng đưa em rồi.” Dạ Y Viễn âm trầm nhìn cô, bộ dạng thống khổ: “Nhưng em lại luôn đề phòng tôi, ghét bỏ tôi, Cửu, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?”

Thẩm Cửu có chút xấu hổ khi nhìn ánh mắt đau khổ của anh, đúng vậy, cô đến nhà họ Dạ lâu như vậy, anh vẫn luôn giúp đỡ cô, cả khi cô bị mẹ cô chửi rủa ngay trên phố, hay thậm chí còn có Lâm Tuấn, anh đều thay cô giải quyết không ít chuyện.

Nhưng mà.... quan hệ của anh và cô trước đấy quá phức tạp, cô không muốn thừa nhận đoạn quá khứ đó.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu rũ mắt xuống, dùng lực cắn lấy môi mình: “Thả tôi ra!”

Dạ Y Viễn nắm chặt tay cô, không có ý định bỏ ra.

“Dạ Y Viễn!” Thẩm Cửu giận đến mức sắc mặt trắng bệch.

Nghe thấy tên của anh phát ra từ miệng cô, tay Dạ Y Viễn dần buông lỏng, sau đó cười mãn nguyện buông tay ra: “Nếu như em thường xuyên gọi tên của tôi hơn, thì tôi đã không như thế này với em, tôi không muốn em suốt ngày gọi tôi là anh cả, sau này càng không muốn.”

Thẩm Cửu: “......”

Trầm mặc hồi lâu, Thẩm Cửu từ trong góc muốn rời giường.

“Tôi ra ngoài khá lâu rồi, nên trở về thôi.”

“Đã qua một đêm rồi, em vẫn muốn trở về sao?”

Thẩm Cửu kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã qua một đêm rồi sao?

“Khi tôi đưa em về nhà riêng của tôi, em vẫn đang sốt cao, sau đó tôi chỉ đành đưa em tới bệnh viện, bác sĩ nói em trúng gió, em lại sốt cao hôn mê không tỉnh, nên tôi đành để em ở đây một đêm.”

Nghĩ đến bản thân cả đêm không về, sắc mặt Thẩm Cửu bỗng tái nhợt, không biết Dạ Âu Thần sẽ nghĩ về cô thế nào, nghĩ đến đây, cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm thấy.

“Em đang tìm cái này đúng không?” Dạ Y Viễn giơ chiếc điện thoại lên, Thẩm Cửu nhanh tay cầm lấy, sau đó gọi điện thoại cho Dạ Âu Thần.

“Nếu như em định tìm Âu Thần, vậy tôi nói thẳng với em, cả đêm hôm qua, điện thoại em không có ai gọi điện đến hết.”

Động tác của Thẩm Cửu khựng lại, ngẩng đầu khó tin nhìn Dạ Y Viễn.

“Thất vọng sao? Hay là đau lòng? Em cả đêm không về, cậu ta một cuộc điện thoại cũng không có.”

Thẩm Cửu: “....”

Cô cúi đầu nhìn điện thoại, quả nhiên nó rất im lặng, không có cuộc điện thoại nào hết.

Dạ Y Viễn tiến sát lại, giọng hạ thấp: “Cuộc hôn nhân này của hai người, thật ra cũng chỉ là hôn nhân thương mại, có điều là.... em đã động lòng trong cuộc hôn nhân này rồi đúng không?”

“Không có!” Thẩm Cửu ngẩng đầu, trực tiếp phủ nhận ý nghĩ của Dạ Y Viễn

Cô không hề động lòng, Dạ Âu Thần không hề quan tâm cô, nếu cô động lòng không phải khiến người ta chê cười sao?

“Em phủ nhận nhanh như vậy, lại quyết liệt như vậy, nếu nói không có, làm sao tin được?” Dạ Y Viễn cười nhạt, chỉ là nụ cười ấy mang theo chút khổ tâm: “Em đã động lòng với Dạ Âu Thần rồi.”

Lời nói này chắc như đinh đóng cột, không cho Thẩm Cửu cơ hội phản bác.

“Nhưng em có từng nghĩ qua, hai người không thể đến được với nhau hay không?” Dạ Y Viễn nắm chặt lấy vai cô, chăm chú nhìn vào mắt cô: “Em và cậu ta là không có khả năng!”

“Thả tôi ra!” Thẩm Cửu thấp giọng nói.

Dạ Y Viễn không buông tay ra, Thẩm Cửu lớn tiếng hét về phía anh: “Tôi bảo anh bỏ tôi ra!”

Dạ Y Viễn nhẹ nhàng buông tay ra, Thẩm Cửu cầm điện thoại bước xuống giường.

Do di chứng sau khi sốt cao, cho nên khi xuống giường, đầu rất nhanh chóng mặt, thân thể ngã về phía trước.

Ầm!

Thẩm Cửu ngã trực tiếp xuống đất, Dạ Y Viễn biến sắc, vội chạy lại đỡ cô: “Cửu, có sao không?”

“Thả tôi ra!” Thẩm Cửu dùng lực đẩy tay anh ra: “Chuyện của tôi không cần anh quản, anh chỉ là anh cả của tôi, cho dù Dạ Âu Thần không thích tôi, cũng không liên quan gì tới anh hết!”

Nói xong, Thẩm Cửu liều mạng đẩy Dạ Y Viễn ra.

Người đàn ông như Dạ Y Viễn bị Thẩm Cửu đẩy lùi về phía sau, lưng đụng vào bức tường lạnh lẽo, sắc mặt đau khổ nhìn Thẩm Cửu: “Nhưng tôi không hề muốn làm anh cả của em.”

Thẩm Cửu không muốn nói thêm với anh nữa, trực tiếp quay người đi ra ngoài, cho dù là từng bước loạng choạng, nhưng vẫn đi chầm chậm ra ngoài.

Dạ Y Viễn nhìn bóng lưng của cô một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được tiến lên, thở dài.

“Để tôi đưa em về.”

“Không cần!” Thẩm Cửu đẩy tay anh ra: “Không liên quan tới anh.”

“Nếu em ghét mấy lời này, về sau tôi sẽ không nói nữa.” Dạ Y Viễn nói xong, trực tiếp bế cô lên, không quan tâm cô đang giãy giụa, bình tĩnh nói: “Em hiện tại sức khỏe không tốt, vốn nên tiếp tục nằm viện, nhưng nếu em không muốn, tôi bây giờ sẽ đưa em về, nhất định sẽ không ép buộc em điều gì.”

Câu nói phía sau khiến Thẩm Cửu bình tĩnh lại, cô ngước mắt nhìn góc mặt của Dạ Y Viễn, không nói chuyện nữa.

“Yên lặng chút.” Anh bất đắc dĩ thở dài, sau đó bế cô rời khỏi bệnh viện, đến bãi đỗ xe, mở cửa để cô ngồi vào, động tác cực kì cẩn thận, sau đó lại cúi người giúp cô thắt dây an toàn, rồi nhìn về phía cô.

“Cửu, em hãy nhớ rõ, Dạ Y Viễn tôi sẽ không ép em làm bất cứ điều gì, cho dù là vào bất cứ lúc nào, chỉ cần em muốn, em bảo tôi làm gì tôi cũng đều sẽ làm hết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK