Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm đột nhiên trở nên nghiêm nghị khiến cho Thẩm Cửu giật bắn mình, cô siết chặt chiếc khăn tắm trên người, sau đó chậm rãi đi về phía Dạ Âu Thần.

Chỉ là khi đi đến nơi cách Dạ Âu Thần tương đối xa, Thẩm Cửu ngừng lại.

Cô cắn môi dưới. “Có chuyện gì sao?”

“Dìu tôi lên giường.” Thanh âm Dạ Âu Thần lạnh băng mà nói, ánh mắt không có bất kỳ gợn sóng nào.

Thẩm Cửu thở phào một hơi, hoá ra anh chỉ là bảo cô qua đó dìu anh lên giường mà thôi, vậy cũng may. Chỉ là, trên người cô bây giờ chỉ có khăn tắm, lỡ như không cần thận sẽ tuột xuống, cho nên Thẩm Cửu chỉ có thể mở miệng khẩn cầu: “Có

thể để tôi thay bộ quần áo rồi mới giúp anh không? Hồi nãy tôi…quên đem quần áo vào trong rồi.”

Dạ Âu Thần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Thẩm Cửu siết chặt một góc khăn tắm, cắn môi nói: “Chỉ một lát, một lát là được.”

Anh vẫn không nói chuyện, Thẩm Cửu cảm thấy bản thân mình không thể mặc khăn tắm mà đi giúp anh được, cho nên anh không nói chuyện, cô liền chầm chậm lê bước chân, thấy Dạ Âu Thần không có động tác gì, cô mới quay người chạy đến bên giường cầm lấy quần áo mình đã chuẩn bị sẵn rồi xông vào nhà tắm.

Vào chưa bao lâu thì lại xông ra ngoài, cái đầm đó treo trên người cô một cách xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc ra ngoài còn lộ ra một mảnh vai trắng như tuyết, Thẩm Cửu vừa kéo vừa đi về phía anh, đợi đến khi đến trước mặt Dạ Âu Thần, quần áo của

cô đã mặc xong rồi. Cả quá trình còn chưa đến 1 phút nữa. Tốc độ rất nhanh. Chỉ là đầu tóc lộn xôn.

Dạ Âu Thần khẽ híp đôi mắt lại, nhìn người phụ nữ trước mắt, đi chân trần mặc đầm ngủ màu xanh nhạt, chất lượng của chiếc đầm bình thường, hơn nữa đại khái là có chút tuổi rồi, cho nên xù lông còn có chút bạc màu nữa, có thể nói là hoàn toàn không tương xứng với làn da trắng ngần của cô.

Luôn cảm thấy cái đầm này đã hạ thấp khí chất trên người của cô.

Dạ Âu Thần nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ không vui.

Thẩm Cửu chú ý thấy ánh mắt của anh, cúi đầu nhìn cái đầm một cái, đại khái là đoán được Dạ Âu Thần đang nhìn cái gì. Đáy lòng cô có chút khó xử, khuôn mặt

nóng bừng, cắn môi dưới một hồi mới gian nan mà mở miệng nói. “Tôi xong rồi, tôi dìu anh đi nghỉ ngơi.”

Nói xong, Thẩm Cửu tiến lên trước đầy Dạ Âu Thần đến bên giường.

Đợi sau khi Dạ Âu Thần lên giường rồi, ánh mắt vẫn rơi trên người cô một cách bất thiện, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Mở ngăn kéo tủ đầu giường ra.”

“Hả?” Thẩm Cửu lúc đầu có chút phản ứng không kịp, nhưng rất nhanh liền gật đầu, khom eo xuống mở ngăn kéo tủ đầu giường, vừa hỏi: “Cậu Dạ muốn tìm cái gì sao?”

Bởi vì ở công ty đã kêu quen rồi, cho nên xưng hô của cô đối với Dạ Âu Thần luôn là cậu Dạ.

Trong ngăn kéo rất gọn gàng, để vài quyển sách và áp phích, còn có đồng hồ đeo tay gì đó nữa.

“Lật quyển sách thứ hai ra trang 205, có một tấm thẻ lấy ra đây.”

Thẩm Cửu không có bất kỳ nghỉ vấn gì, anh nói gì thì làm đó, rút quyển sách thứ hai ra sau đó lật đến trang 205, lúc lật

Thẩm Cửu còn có chút kinh ngạc trong lòng là anh lại có thể nhớ rõ đến như vậy.

Như vậy có thể thấy Dạ Âu Thần chắc hắn là một người vô cùng bị ám ảnh cưỡng chế.

“Tìm được rồi.” Thẩm Cửu nhìn thấy tấm thẻ đó thì lấy ra đưa cho Dạ Âu Thần.

Nhưng Dạ Âu Thần không có nhận, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào cô,

“Cậu Dạ?”

Nghe vậy, Thẩm Cửu có chút kinh ngạc, nhìn tấm thẻ trong tay mình một cái.

Đó là một tấm thẻ ngân hàng. “Cho tôi?”

Cô vốn dĩ còn tưởng anh muốn tìm thứ thẻ gì đó, không ngờ lại là một tấm thẻ ngân hàng.

Nhưng mà cho cô thẻ ngân hàng làm gì?”

“Cậu Dạ?” Thẩm Cửu không hiểu, siết chặt tấm thẻ ngân hàng trong tay, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn anh.

Nụ cười trên khoé môi Dạ Âu Thần mang theo một tia mỉa mai: “Thân là mợ hai nhà họ Dạ, cô tốt nhất là ăn mặc giữ thể diện một chút, bên trong có tiền, ý của tôi cô đã hiểu chưa?”

Vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm Cửu lập tức trở nên trắng bệch, cô cắn môi dưới của mình.

“Anh đang chê tôi mặc không đẹp.”



“Sao? Không lẽ cô cảm thấy cô mặc

đẹp lắm sao?“ Dạ Âu Thần đánh giá cái đầm ngủ đã giặt đến hơi bạc màu của cô, ngữ khí ác liệt cực kỳ.

Trong lòng Thẩm Cửu khó chịu đến lấy mạng, môi dưới gần như bị cô cắn đến ra máu, cô siết chặt tấm thẻ ngân hàng trong tay hơn vài phần: “Không cần đâu? Tôi đã đi làm ở công ty rồi, chỉ cần sau này mỗi tháng phát lương đúng hạn, thì tôi đã có tiền mua quần áo rồi, hoàn toàn không cần đến của anh.”

Nói xong, Thẩm Cửu đặt thẻ ngân hàng về lại tủ đầu giường.

“Cầm đi.” Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm vào cô, không nhúc nhích: “Dù sao, bây giờ cô cũng không có tiền, không phải sao?

Thẩm Cửu cuối cùng nhịn không được mà bốc hoả: “Phải! Bây giờ tôi không có tiền, nhưng vậy thì đã sao? Quần áo tôi mặc cũng đâu phải đi trộm đi cướp, cũ

một chút thì đã sao? Chỉ bởi vì điểm này mà anh không ngừng mỉa mai tôi sao?”

“Ha, chỉ dựa điểm này là đã đủ rồi.”

“Dạ Âu Thần anh đừng có mà quá đáng!”

Thẩm Cửu siết chặt nắm đấm, đôi con ngươi như muốn phun ra lửa.

Hễ cô tức giận, dòng nước suối tĩnh lăng như chết đó liền động đậy, linh khí cuồn cuộn, vô cùng đẹp.

Hai tay Dạ Âu Thần để đằng sau lưng, biểu cảm mãn nguyện mà nhìn cô.

“Qúa đáng thì sao? Không lẽ tôi nói không phải sự thật sao? Tuy cô không phải là mợ chủ chính bài, nhưng tốt xấu thì cũng là trợ lý của Dạ Âu Thần tôi, mặc như vậy, mất mặt của Dạ Thị tôi.”

“Chê tôi mất mặt thì đi tìm ông cụ, từ chối để tôi làm trợ lý của anh đi.”

Đôi môi Thẩm Cửu trắng bệch, cố tỏ ra

mạnh mẽ mà đối mắt nhìn nhau với Dạ Âu Thần.

“Ha.” Dạ Âu Thần khinh miệt mà cười lạnh ra tiếng: “Ngay cả hôn nhân mà tôi còn không từ chối, cô cảm thấy tôi sẽ từ chối cái này sao?”

Nghe vậy, Thẩm Cửu khựng lại.

Phải a, ngay cả người phụ nữ mà ông cụ gán cho anh anh cũng chấp nhận, chứ đừng nói là chỉ để cô làm trợ lý của anh, hay là, anh đã biết cái gì đó rồi?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhìn chằm chằm vào anh hỏi: “Có phải bất luận ông cụ bảo anh làm gì, anh cũng đều sẽ đồng ý không?”

“Sao? Muốn bơi móc lời nói của tôi giùm ông cụ?”

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Cửu thay đổi, lắc đầu: “Không có.”

“Cầm lấy thẻ, đi đi.“ Sắc mặt Dạ Âu

Thần trở nên lạnh lẽo, hiển nhiên không muốn nói chuyện với cô nữa.

Chủ đề nói lại quay về nơi bắt đầu, Thẩm Cửu tức giận nói: “Tôi sẽ không cần tiền của anh.”

Nói xong, Thẩm Cửu trực tiếp quay người đi về giường của mình.

Dạ Âu Thần nhìn bóng ảnh quyết tuyệt của cô, đột nhiên nhếch môi: “Sợ tiền trong đó ít quá cho nên không muốn đúng không? Vậy tôi nói rõ cho cô biết, bên trong có 30 tỷ, đủ cho cô tiêu xài rồi.”

Bước chân Thẩm Cửu đột nhiên ngừng lại.

Dạ Âu Thần khẽ híp mắt lại, nghe thấy 30 tỷ liền động lòng rồi?

Thẩm Cửu quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “30 tỷ mà thôi, sao có thể đủ cho tôi tiêu chứ? Chỉ chút đỉnh tiền của anh, tôi còn không để vào mắt!”

Dạ Âu Thần nhướng mày: “Ồ, vậy sao?”

“Cho nên, sau này đừng lấy mấy cái thẻ này ra qua loa với tôi, tôi không cần!” Thẩm Cửu nói xong, lần này thật sự không có quan tâm đến anh nữa, rất nhanh liền quay về cái giường nhỏ của mình.

Người đàn ông quá đáng ghét.

Cô tức giận mà túm lấy quần áo của mình, nhưng bàn tay truyền đến cảm giác thô nhám, Thẩm Cửu cúi đầu, nhìn quần

áo của mình mà sự khó chịu trong đáy lòng dần dần sâu hơn.

Nhà họ Dạ là gia tộc lớn, chỗ này là xã hội thượng lưu, dân quèn như các cô ở trong mắt bọn họ, hoàn toàn là một trò cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK