Đợi sau khi Hàn Minh Thư rời đi Đường Viên Viên mở to đôi mắt to tròn nhìn Đậu Nành, đợi mãi mà Đậu Nành không có động tác gì thì cô bé hơi căng thẳng chọc chọc đầu ngón tay của mình.
Lại đợi thêm một lát nữa rốt cuộc Đường Viên Viên không nhịn được ngẩng đầu trông mong nhìn Đậu Nành.
Thế nhưng từ đầu đến cuối cô bé không mở miệng nhắc nhở Đậu Nành, anh à, socola mà anh đã đồng ý cho em đâu? Bởi vì mẹ cô bé đã từng nói với cô bé không được mở miệng đòi hỏi đồ vật từ người khác, nếu không người khác sẽ rất không thích cô bé, hơn nữa như vậy cũng rất không lễ phép.
Nếu như người đó nguyện ý cho xem như không cần cô bé mở miệng thì đối phương cũng sẽ nguyện ý đưa.
Cho nên mặc dù Đường Viên Viên thích ăn nhưng cô bé vẫn có nguyên tắc của mình.
Đậu Nành phát hiện ánh mắt thèm ăn của cô bé tràn ra nhưng từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng đòi hỏi mình thì hỏi thăm cô bé: “Bây giờ anh không đem theo socola nhưng mà anh có thể đưa em đi ra ngoài mua, em có dám đi ra ngoài với anh không?”
“?”
Đường Viên Viên khẽ đảo hai mắt sau đó vội vàng gật đầu: “Anh, Viên Viên đồng ý!”
“Vậy em đi theo anh.”
Thế là Đường Viên Viên bước xuống ghế đi theo ở sau lưng Đậu Nành, so với chân của Tiểu Viên thì chân của Đậu Nành lộ ra vẻ cao dài cho nên lúc đi ra ngoài đường bước đi cũng tương đối lớn, thực ra cũng chỉ là bước chân bình thường thế nhưng một bước của Đường Viên Viên tương đương với nửa bước của người bình thường, vì vậy Đường Viên Viên chỉ có thể chạy chậm đuổi theo bước chân của Đậu Nành.
Ngay từ đầu còn có thể duy trì nhưng sau khi đi một đoạn đường Đường Viên Viên mệt mỏi thở hồng hộc, cô bé nhìn anh trai cao gầy ở phía trước, khuôn mặt ửng đỏ nhưng không dám mở miệng đưa ra yêu cầu.
Mà lúc này hình như Đậu Nành phát hiện ra không đúng nên dừng lại nhìn Đường Viên Viên.
Vốn dĩ Đường Viên Viên đang cố gắng hì hục chạy chậm đến, cô bé nhìn thấy Đậu Nành đột nhiên dừng lại thì suýt nữa không dừng lại được, may mà Đậu Nành đưa tay giúp đỡ cô bé nên cô bé mới ổn định lại được.
Đậu Nành để ý thấy cô bé thở gấp mới phát hiện bản thân vừa rồi đi quá nhanh, thế là cậu bé đi chậm lại sau đó lơ đãng lườm cái chân ngắn của Đường Viên Viên một chút.
Quả nhiên là người đúng như tên, chân ngắn nhỏ tròn tròn.
Nhưng mà Đường Viên Viên thuộc loại người mặc dù cả người đều là thịt thế nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn nhuận đỏ có ánh sáng như cũ, một đôi mắt to tròn vô cùng linh động, miệng nhỏ phấn nộn, cả người nhìn giống như cục thịt nhỏ đáng yêu.
Đậu Nành không nhịn được nhéo khuôn mặt của cô bé.
“Anh?” Đường Viên Viên nghi ngờ nghiêng đầu với hành vị của cậu bé.
Nhìn thấy cảnh này Đậu Nành lại không nhịn được đưa tay ra lại nhéo khuôn mặt của cô bé.
Xúc cảm thật tốt, thịt nhéo thật thoải mái.
Chỉ có điều khi đối mặt với ánh mắt của cô bé Đậu Nành vẫn thu tay lại sau đó nói: “Không có gì, vừa rồi em chạy mệt rồi phải không? Tiếp theo đi chậm ^s1 rãi thôi.
Mặc dù Đường Viên Viên tuổi còn nhỏ nhưng lại biết anh ấy dừng lại chờ mình, trước đó lúc bản thân đi chậm mẹ sẽ xoay người ôm cô bé.
Nhưng mà anh trai nhỏ này lại khác, anh ấy không phải là mẹ của mình nhưng mà anh ấy nguyện ý dừng lại chờ mình, đó chính là người rất quan tâm người khác.
Thế là Đường Viên Viên nói vô cùng ngọt ngào: “Anh, cảm ơn”
Đậu Nành tiếp tục dẫn cô bé đi về phía trước sau đó đi tìm tài xế rồi đưa cô bé tới một trung tâm mua sắm lớn gần biệt thự Hải Giang nhất.
Tài xế không yên lòng về hai đứa bé nên nói: “Cậu chủ nhỏ, tôi đi vào với hai người nhé”
Ai biết Đậu Nành lại lắc đầu: “Không cần đâu chú, cháu với con bé đi vào là được, chúng cháu sẽ ra ngay.”
Đậu Nành thông minh lanh lợi, nhìn dáng vẻ của cậu bé hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, thế là tài xế đồng ý.
Sau đó Đậu Nành dẫn theo Đường Viên Viên đi vào trung tâm mua sắm mua socola..
Danh Sách Chương: