Không đúng, Dạ Y Viễn sao có thể nói chuyện giúp Dạ Âu Thần chứ? Bình thường mặc dù thái độ của Dạ Âu Thần đối với anh ta không ác liệt, nhưng tuyệt đối không tính là tốt.
“Dù sao trước đây em không quen biết Âu Thần, giữa các em cần nhiều thời gian chung đụng.”
Thẩm Cửu lắc đầu: “Anh cả, em khóc không phải vì anh ấy, anh cả không cần nói chuyện thay anh ấy.”
Nghe vậy, Dạ Y Viễn khẽ sững sốt, cười
Cô cúi đầu, dáng vẻ tóc rũ xuống nhìn cực kỳ ngoan ngoãn, Dạ Y Viễn bất giác giơ tay muốn vỗ đầu cô, nhưng lúc sắp đụng vào đầu cô, tay anh ta lại dừng lại.
Anh ta nhìn Thẩm Cửu, lại nhìn lòng bàn tay mình, cuối cùng thu tay về.
Lúc này, điện thoại của Dạ Y Viễn bỗng nhiên vang lên, anh ta lấy điện thoại ra: “Em ở đây từ từ ăn, anh ra ngoài nghe điện thoại. ˆ
Ủng hộ chúng tôi truy cập vào truyen88.net để đọc truyện nhé
Sau khi Dạ Y Viễn ra ngoài, Thẩm Cửu cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Mặc dù Dạ Y Viễn cực kỳ tốt với cô, nhưng dù sao cũng không thân thiết như vậy, Thẩm Cửu vẫn cảm thấy không tự nhiên.
Bây giờ anh ta ra ngoài rồi, cô mới dám xoay người lại, im lặng ăn.
Khoảng một phút sau, Dạ Y Viễn bước
vào: “Em dâu, công ty có chút việc gấp, anh phải quay về trước, ăn xong sẽ có người làm thu dọn, trễ một chút anh sẽ cho tài xế đón em về nhà họ Dạ.”
Thẩm Cửu nghe thấy công ty có việc gấp liền thay đổi ánh mắt: “Hôm nay em…còn chưa xin nghỉ với công ty, em…”
“Đã bệnh thành như vậy rồi, Âu Thần sẽ không tính toán với em, nghỉ ngơi đi.”
Dạ Y Viễn đi rồi, Thẩm Cửu mới ý thức được không đúng.
Cô bây giờ là em dâu người ta, vợ của Dạ Âu Thần, sao có thể ở trong nhà Dạ Y Viễn?
Nếu để Dạ Âu Thần phát hiện, đến lúc đó lại muốn bắt bẻ cô.
Hơn nữa, cô quả thực phải tránh hiềm nghi, nếu không người ngoài cũng sẽ nói linh tỉnh về Dạ Y Viễn.
Nghĩ vậy, Thẩm Cửu vội vàng ăn xong,
đứng dậy. Vừa khéo người làm bước vào. “Cô Thẩm, cô dùng cơm xong rồi?”
Thẩm Cửu hơi đỏ mặt: “Ừa, cảm ơn tiếp đãi của bà, nhưng hôm nay tôi có việc gấp, tôi phải quay về trước.”
“Cô Thẩm đừng vội, tài xế đang trên đường đến đón cô.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu sững sốt: “Tài xế?”
“Đúng vậy, tài xế riêng của cậu Viễn chúng tôi, phải đưa cậu Viễn tới công ty trước, sau đó quay về đón cô.”
Thẩm Cửu khựng lại: “Không cần đâu, quá phiền phức, tự tôi quay về là được. Trạm xe buýt gần đây ở đâu?”
Người làm ngượng ngùng: “Cô Thẩm, cô không cần xe riêng sao?”
Thẩm Cửu lắc đầu: “Không cần, tự tôi đi
xe buýt về tiện hơn, phiền nói cho tôi biết trạm xe.”
Người làm thấy Thẩm Cửu thực sự kiên trì, chỉ đành tự mình đưa cô ra trạm xe buýt: “Chính là ở đây, cô Thẩm.”
“Cảm ơn bà.” Thẩm Cửu cười với bà ta.
Người làm có chút thụ sủng nhược kinh, lắc đầu: “Cô Thẩm không cần khách sáo như vậy, cậu Viễn của chúng tôi lần đầu tiên dẫn con gái về nhà, cô Thẩm…phải nắm chắc cơ hội, tôi đi trước.”
Người làm nói xong, không đợi Thẩm Cửu phản ứng lại đã rời đi.
Thẩm Cửu sững sờ tại chỗ, còn đang tiêu hóa ý trong lời nói vừa rồi của người làm.
Nửa ngày sau, mặt cô có chút ngượng ngùng.
Thì ra người làm này hiểu lầm quan hệ giữa cô và Dạ Y Viễn.
Công ty bỗng nhiên mở hội nghị khẩn cấp, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, hơn nữa Dạ Âu Thần lại còn công khai phê bình Phó tổng giám đốc Dạ trong cuộc họp, những cổ đông lâu năm đều mặt ngờ nghệch, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Dạ Y Viễn đầu tiên cũng không hiểu, sau đó Dạ Âu Thần lại cứ đâm chọt, hơn nữa ánh mắt sắc bén như dao giống như anh ta giành bảo bối của anh vậy, Dạ Y Viễn bỗng nhiên nhớ tới người phụ nữ ăn cơm ở biệt thự tư nhân của anh ta trước khi tới, khẽ cong khóe môi.
Đợi hội nghị kết thúc, Dạ Y Viễn bước tới.
“Âu Thần, hôm nay sao lại tức giận như vậy?”
Dạ Âu Thần cười lạnh: “Phó tổng giám đốc Dạ làm chuyện tốt, hợp đồng xảy ra sơ hở lớn như vậy anh lại không chút ý
thức nào.”
Dạ Âu Thần trước giờ chưa từng tức giận không có nguyên do, hôm nay mắng Dạ Y Viễn cũng quả thực là mắng đúng, vì hợp đồng quả thực xảy ra lỗ hổng.
“Điểm này là sơ sót của tôi, anh cả xin lỗi cậu.”
“Nhưng mà, hôm nay cậu tức giận hơi quá một chút.”
Ánh mắt Dạ Âu Thần như kim châm: “Anh cả cảm thấy chuyện mình làm sai, người khác còn không có tư cách nổi giận sao?”
“Vậy thì không phải, anh cả chỉ là đang đoán nguyên nhân cậu tức giận.” Dạ Y Viễn mỉm cười, bước tới hai bước: “Sáng nay lúc tôi tới bệnh viện, gặp phải em dâu.”
Nghe vậy, gân xanh trên trán Dạ Âu Thần giật giật.
Dạ Y Viễn lại dám nhắc tới trước mặt anh? Có tâm tư gì?
“Em dâu ngất xỉu, cho nên tôi đưa cô ấy vê.”
Lời vừa nói ra, Dạ Y Viễn liền cảm thấy hơi lạnh tùy ý tản ra từ trên người Dạ Âu Thần, khí thế tràn ra điên cuồng. Dạ Y Viễn khựng lại một chút, sâu nơi đáy mắt ấm áp lóe lên tinh quang không đề ai biết.
Lang An ở một bên chú ý tới Dạ Âu Thần không thể khống chế cảm xúc, vội bước tới nói: “Phó tổng giám đốc Dạ, anh thế này quá đáng rồi đi? Mợ hai ngất xỉu anh không đưa cô ấy tới bệnh viện lại đưa cô ấy về nhà, anh đang nghĩ gì?”
Anh ta nói chuyện vẫn rất khách sáo.
Dạ Y Viễn mỉm cười: “Cô ấy chạy ra khỏi bệnh viện, nghĩ hẳn là trong bệnh viện có người mà cô ấy không muốn nhìn thấy, hoặc là việc mà cô ấy muốn trốn tránh, hoặc có lẽ cô ấy không thích bệnh
viện. Nếu tôi còn đưa cô ấy về, vậy chẳng phải hại cô ấy sao? Lang An, làm việc
phải suy nghĩ thật kỹ.
“Ha, anh cả suy nghĩ kỹ càng, vậy anh có nghĩ tới cô ấy là người phụ nữ của tôi?”
“Ý của Âu Thần là kêu anh bỏ mặc không quan tâm em dâu hôn mê bất tỉnh?”
“Anh nói gì vậy?” Lang An có chút tức giận: “Bệnh thì vào bệnh viện, không thích bệnh viện thì có thể không đi bệnh viện sao?”
“Hơn nữa Phó tổng giám đốc Dạ rốt cuộc là có tâm tư gì, phát hiện mợ hai ngất xỉu mà không gọi điện thoại cho cậu chủ chúng tôi?”
“Hai người hôm nay quả thật là lửa giận quá lớn, Âu Thần, anh cả chỉ cảm thấy chân em không tiện, cho nên mới không gọi điện thoại cho em, em sẽ không trách anh đi?”
Dạ Âu Thần cười lạnh: “Anh nói xem?”
“Anh cả tới công ty cũng là để nói cho em biết một tiếng, để em tan làm đi đón cô ấy về nhà.”
“Cô ta thích ở đâu thì ở đó, loại phụ nữ đó cũng đáng để tôi đi đón cô ta về nhà?”
Dạ Âu Thần lại khởi động phương thức châm biếm.
Dạ Y Viễn khẽ nhíu mày, người em trai trước mắt anh ta thật là nói một đằng nghĩ một nẻo.
“Tôi sở dĩ không hi vọng anh tiếp cận cô ta là vì đó chỉ là người phụ nữ ham mộ hư vinh, hơn nữa trên người cô ta treo danh hiệu mợ hai, tránh cho rơi vào trong miệng người khác, tôi không nói tôi quan tâm cô ta, muốn đi đón cô ta.”
“Âu Thần?”
“Nếu anh cả thích, có thể đến chỗ ông nội nói muốn đem cô ta đi.”
” „”
Thẩm Cửu vừa tới công ty, hỏi rõ họ đang ở đâu, lúc ởi tới trước phòng hội nghị liền nghe thấy một câu như vậy.
Cô đứng ở cửa, nhìn thấy Dạ Âu Thần bên trong.
Biểu cảm trên mặt anh lạnh lùng, ánh mắt như hồ sâu lạnh lẽo không chút hơi ấm. Những lời đó như cây gai sắc bén đâm sâu vào lòng cô.