Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đỗ Tiêu Vũ nghe xong cảm giác thật không tốt, mà hồi tưởng lại khoảng thời gian này, luôn cảm thấy cực kỳ quỷ di.
Nếu đã là một người mẹ, tất nhiên khi nhìn thấy con sẽ rất vui vẻ, rất muốn ôm một cái, nhìn bao nhiêu cũng không chán …
Thế nhưng trong khoảng thời gian này, Giang Tiểu Bạch căn bản cũng không có ôm con, đến nhìn qua vài lần cũng không có, mới đầu Đỗ Tiêu Vũ cho là cô chỉ là mệt mỏi, hoặc là sợ hãi, bây giờ rốt cuộc bà cũng hiểu, nguyên nhân cô không ôm con là bởi vì …
Bởi vì nó sợ ôm quá nhiều, nó sẽ không nỡ rời đi.
Chẳng lẽ nó thật sự đã sớm nghĩ kỹ rồi?
Đỗ Tiêu Vũ bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, lập tức nắm chặt tay Giang Tiểu Bạch, hỏi: “Con không ôm đứa nhỏ, có phải là vì con muốn rời đi hay không? Tiểu Bạch, con hãy đồng ý với mẹ, không được làm chuyện điên rồ có được hay không? Con và Tiêu Túc mới kết hôn bao lâu chứ? Nó đối xử với con rất tốt mà, mẹ của nó cũng thật lòng thật dạ đối xử với con.

Còn có, đứa nhỏ mới sinh ra, sao có thể không có mẹ được chứ?”

Giang Tiểu Bạch nghe vậy, có chút cảm động, đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ ơi, cuộc hôn nhân này vốn chỉ là một trò hề.

Từ đầu tới cuối đều là con tự mình đa tình, đầu là do con quá mức tự phụ, con nghĩ không có chuyện mà con làm không được.”
Nhưng mà cuộc sống lại đánh cô một cú đạu điếng.
“Cái gì mà tự mình đa tình?” Đỗ Tiêu Vũ nheo mắt lại: “Tiểu Bạch ngốc nghếch này, rốt cuộc con đang nói cái gì? Con và Tiêu Túc không phải đôi bên đều có tình cảm sao? Hai đứa là tự do yêu đương mà”
“Vâng, chính là vì tự do yêu đương.”
Không, cũng không phải tính là tự do yêu đương được, tuy rằng yêu đương là chuyện của hai người, nhưng nếu không phải buổi tối ngày đó xảy ra quan hệ, hai người cũng sẽ không thực sự đến với nhau.
Cho nên, cái này cũng không khác gì hôn nhân ép buộc.
“Nếu là tự do yêu đương, hiện tại con nói ngốc nghếch cái gì vậy? Nếu Tiêu Túc không thích con, nó có thể kết hôn với con sao? Nó đối xử tốt với con như vậy, ngay cả nhẫn kim cương cũng được đặt thiết kế riêng, con là con bé ngốc”
Phải không? Tiêu Túc… thích cô sao?
Ở cùng nhau lâu như vậy, Giang Tiểu Bạch chưa từng nghĩ đến vấn đề này, không phải là không nghĩ tới, mà là không dám nghĩ.
Cô sợ mình sẽ suy diễn, thất vọng rồi tuyệt vọng.
Bây giờ nghe Đỗ Tiêu Vũ nói như vậy, Giang Tiểu Bạch không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này.
Tiêu Túc thật sự thích cô sao?
“Mẹ, con có thể không nói về chuyện này được không?”
“Tại sao lại không nói? Không nói rõ ràng, con sẽ cứ luôn xuống tinh thần, con không cảm thấy có lỗi với đứa nhỏ hay sao? Ngay cả đứa nhỏ con cũng không ôm, nếu mẹ không nói rõ ràng, lỡ sau này con chạy mất thì mẹ biết làm thế nào bây giờ?”

Giang Tiểu Bạch không nói tiếp.

truyện xuyên nhanh
“Tiểu Bạch à, trong lòng đàn ông có con hay không, bản thân họ mới là người rõ nhất, con tự hỏi lương tâm mình một chút, nó có thật sự không thích con sao? Ngày con hạ sinh, sau khi sinh xong đứa nhỏ con liền hôn mê.
Sau khi mẹ đi vào, thấy nó vẫn luôn đứng bên cạnh nắm lấy tay con, ngay cả đứa nhỏ cũng không thèm liếc mắt đến một cái.

Lúc ấy, khi mẹ thấy cảnh tượng này thì cảm thấy được, con không có chọn sai người, ít nhất nó còn biết đau lòng cho con, biết được con vất vả.

Nhưng biết đau lòng con là dựa trên có tình cảm với con, nó sẽ tùy tiện đau lòng cho người khác hay sao?”
Nói tới đây, Đỗ Tiêu Vũ xoa xoa đầu Giang Tiểu Bạch: “Cho nên con đó, đừng có suy nghĩ quá nhiều”
Sau khi nghe lời mẹ nói, Giang Tiểu Bạch kinh ngạc một chút, khi đó cô hôm mê, tỉnh lại thì thấy Tiêu Túc đang canh giữ ở bên người mình, trong lòng cũng không cảm động mấy, có thể là bởi vì cô đã quyết tâm rời đi.

Chính là hiện tại, sau khi nghe xong Đỗ Tiêu Vũ kể lại, Giang Tiểu Bạch có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ngày đó.
Có lẽ là cô đã thật sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi?
Rõ ràng chuyện ngày đó đều đã là quá khứ, nhưng vì sao người được anh ấy cứu lại biến thành Tiểu Nhan, cô liền trở nên nhỏ mọn như vậy, không hiểu chuyện như vậy?
Giang Tiểu Bạch nhắm mắt lại, đem tất cả những ý nghĩ loạn xạ trong đầu vứt qua một bên, nói: “Mẹ, con biết rồi.

Mẹ ra ngoài trước đi, con muốn một mình yên tĩnh một lúc.”
“Vậy được rồi, tự con ngẫm lại sự việc cho rõ ràng, nghĩ lại cho kỹ lời mẹ nÓI.“.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK