Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thế là ngày đầu tiên đến Thái Lan, cô trôi qua một ngày trong khách sạn.

Đợi đến tối, Giang Tiểu Bạch vốn cũng chẳng muốn xuống lầu ăn, trong khách sạn mặc dù có tiệc đứng, nhưng phải đi mới có thể ăn, Giang Tiểu Bạch không muốn cử động, Tiêu Túc chỉ có thể gọi phục vụ phòng.

Mãi đến khi đồ ăn bày trước mặt Giang Tiểu Bạch, cô mới chậm rãi bò dậy, nhưng khi cô muốn mặc váy vào, lại phán hiện thắt lưng váy kia đã bị xé rách.

Ha ha ha…
Giang Tiểu Bạch cười lạnh vài tiếng trong lòng, sau đó vò đống vải vụn kia ném vào mặt Tiêu Túc.

“Anh cố ý”
Anh chắc chắn cố ý làm hỏng váy, để cô không mặc ra ngoài được nữa.

Về điểm này, Tiêu Túc dĩ nhiên là sẽ không thừa nhận, mặc dù anh thật sự có tâm tư riêng khi làm hư cái váy kia, nhưng đối mặt với sự chỉ trích của Giang Tiểu Bạch, anh vẫn là chột dạ thừa nhận sai lầm của mình.


“Xin lỗi, lúc trước anh có chút không kìm chế được tính tình, cho nên nhịn không được, nhưng mà chuyện cái váy thật sự là không phải cố ý đâu”
“Anh cho là em sẽ tin anh sao?”
Giang Tiểu Bạch lại cười lạnh lùng hai tiếng, vốn dĩ cô định lôi một chiếc váy áo phông rộng rãi cổ chữ T ra, nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại lấy ra một chiếc váy áo sơ mi màu đen.

Nhìn thấy cô lại lấy ra một chiếc váy áo sơ mi mới khác, Tiêu Túc cong bất giác cong khóe môi lên.

Giang Tiểu Bạch đi đến trước mặt anh, nhướng cầm lên đắc ý cười nói: ‘Không nghĩ tới chứ gì? Trước khi em đến đây đã suy nghĩ đến khí hậu nơi đây, cho nên dự bị rất nhiều váy rồi, nếu anh làm rách hết toàn bộ, vậy thì khi em sẽ đi dạo phố mua lại, anh xé một cái em mua lại một Z+1 cái.

Tiêu Túc cơ bản không muốn nói gì hết, nhưng sau khi nhìn thấy dấu vết trên người của cô, môi mỏng của anh khẽ cong lại sau đó hỏi cô: “Em xác định là ăn mặc như thế ra ngoài?”
“Đương nhiên.”
Giang Tiểu Bạch trả lời có thể nói là giọng điệu rất có khí phách.

Sau đó Tiêu Túc có ý tốt nhắc nhở cô: “Em có cần đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cái không, hoặc là đi rửa tay?”
Tuy không biết tại sao đang yên đang lành mà Tiêu Túc lại nói câu này, nhưng cô cảm thấy trước khi ăn cơm đúng thật là nên đi rửa tay, hơn nữa trước đó vận động nên mồ hôi đầy mình, lúc này da mặt thật sự có chút rích.


Thế là sau khi Giang Tiểu Bạch hung dữ liếc Tiêu Túc một cái, quay lưng đi về hướng nhà phòng tắm.

Đôi môi mỏng của Tiêu Túc lộ ra một ý cười thản nhiên, ung dung thong thả ngồi vào bàn ăn trước, trong lòng ngầm tính toán thời gian.

“Ba, hai, một”
Con số một anh đếm trong lòng vừa dứt, trong phòng tắm vang lên tiếng gào thét tức tối của Giang Tiểu Bạch.

“A a, Tiêu Túc anh là tên khốn kiếp!”
Nghe thấy tiếng cô gào lên, Tiêu Túc không những không tức giận, ý cười trên môi càng nồng nàn hơn mấy phần.

Qua mấy giây, tiếng bước đi lộc cộc của đôi giây Giang Tiểu Bạch đang mang vọng về phía anh, trong giây lát cô đã tiến tới gần anh, níu lấy cổ áo của anh: “Anh cố ý đúng không!”
“Hả?”
Cô nói mà, cái tên này sao có thể tự nhiên đột nhiên bảo mình đi vào nhà tắm rửa tay, cô còn đang thắc mắc tại sao lại đột ngột nhắc nhở cô một câu như vậy, cho đến khi đi vào nhà tắm Giang Tiểu Bạch ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương.

Da thịt vốn trắng nốn không chút tì vết, lúc này đâu đâu cũng có dấu vết đỏ tím, từ cổ cho đến xương quai, sau lưng, trên đùi, vì vậy phần da thịt để lộ ra ngoài đều nhìn thấy rất rõ ràng những dấu vết này.

Chẳng trách lúc nãy cô cứ cảm giác Tiêu Túc hôm nay cứ kỳ lạ, đặc biệt cưng nựng phần đùi và xương quai của mình, hóa ra anh đã tính toán hết rồi.

Chính là không muốn cho cô mặc những loại quần áo hở này..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK