Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1877:

 

“Vì sao em không đồng ý? Hay do anh lần trước làm đau em?”

 

“Hå?”

 

Tiểu Nhan vốn đang thầm nghĩ phải giải thích làm sao, lúc này nghe thấy câu nói của anh ta thì đột nhiên sững lại, mặt đỏ bừng lên.

 

“Khụ.”

 

Có lẽ Hàn Thanh cũng cảm thấy như vậy không thú vị chút nào, dù sao cũng là chủ đề nhạy cảm như vậy, nhưng mà nơi này chỉ có hai người, cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng cũng không cố kỵ gì.

 

Nếu hai người đã muốn sống cả đời với nhau, loại chuyện này về sau có khi còn bình thường hơn cơm bữa.

 

Ngồi một lát, anh ta mới nói: “Lúc đó là trúng thuốc nên có thể anh không khống chế được mình, nếu như em sợ thì lần này anh làm nhẹ thôi.”

 

Tiểu Nhan suýt nữa bị sặc nước bọt chết, mặt đỏ như đít khỉ.

 

“Anh đang nói bậy gì đó?”

 

“Không phải nói bậy.”

 

Hàn Thanh cúi đầu, đôi môi mỏng rơi trên cằm cô: “Loại chuyện này về sau sẽ càng lúc càng nhiều, hơn nữa anh cũng đã chuẩn bị xong rồi.”

 

“Cái, cái gì?”

 

Chuẩn bị xong cái gì? Tiểu Nhan không hiểu.

 

“Nghi lễ.

 

Dứt lời, Tiểu Nhan cảm nhận ngón tay mình như có một món đồ lạnh buốt tròng vào, cô ngẩn ra một lúc mới nhận ra đó là gì, thế nhưng cô không dám tin, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Hàn Thanh ngồi ở nơi đó.

 

“Anh, anh vừa đeo gì lên tay em vậy?”

 

Hàn Thanh cười cười, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn cô như chất chứa hàng ngàn hàng vạn cảm xúc ngổn ngang dưới đáy.

 

“Nhìn rồi sẽ biết mà?”

 

Tiểu Nhan lại không động đậy, hồi lâu sau cô mới cười khan, nói: “Không phải anh đang đùa em đấy chứ?”

 

“Hửm?”

 

“Thật ra ý của em là…”

 

“Em có bằng lòng gả cho anh không?”

 

Hàn Thanh ngắt lời cô, Tiểu Nhan nghe anh ta nói câu này xong, hốc mắt lập tức đỏ lên, khó tin nhìn anh, trái tim điên cuồng đập mạnh, môi cô run lên: “Anh, anh vừa nói.”

 

Cô từ từ nâng tay lên, rốt cuộc cũng thấy rõ thứ đó.

 

Là một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng.

 

Kích thước vừa vặn phù hợp, đeo lên tay cô là vừa khít, kim cương dưới ánh đèn lóe lên chút chói mắt. Khoảnh khắc nhìn thấy nó, Tiểu Nhan cũng không nhịn được nữa, nước mắt tích tụ nơi hốc mắt theo sườn mặt trượt xuống.

 

“Hức, sao anh, sao anh đột nhiên lại…”

 

“Không phải đột nhiên, từ sau khi đi du lịch về anh đã bắt đầu chuẩn bị rồi, nhẫn vừa về tay chưa bao lâu, anh đã muốn tìm thời cơ trao cho em.”

 

Nói đến đây, Hàn Thanh không nói tiếp nữa, thế nhưng Tiểu Nhan đã hiểu rõ lời anh nói, chỉ là không ngờ cô tổ chức sinh nhật cho anh, kết quả còn đang làm loạn chuyện liên quan đến hôn thê, tình cảm hai người suýt nữa đã tan vỡ.

 

“Bây giờ là tặng em, mặc dù không có cảm giác nghi thức gì, nhưng đám cưới sau này anh sẽ cho em hết.”

 

“Đám, đám cưới ư?” Tiểu Nhan cảm giác như mình đang nằm mơ, cô vậy mà tổ chức đám cưới với Hàn Thanh ư?

 

Từ trước tới giờ cô chưa nghĩ tới mình sẽ có ngày này.

 

“Không đồng ý à?” Hàn Thanh cười nhẹ, nâng ngón tay cô lên: “Dù không bằng lòng cũng muộn rồi, em đã đeo nhẫn của anh rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK