Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 441: TRỘM VÀO NHÀ

Chỗ nào kỳ quái? Giáo viên nghe câu hỏi này của cô thì có hơi sửng sốt một chút, không hiểu là cô có ý gì.

“Cái gì… kỳ quái?”

“Chính là hành động của thằng bé có chỗ nào khác thường không?” Hàn Minh Thư suy nghĩ, lại bổ sung thêm một câu: “Mấy người bạn học cùng lớp như thế nào?”

Nghe đến đó, cuối cùng giáo viên cũng đã hiểu ý của Hàn Minh Thư: “Hóa ra là cô nói cái này đó à, xem như là tôi đã hiểu rồi. Cô Hàn, cô cứ yên tâm đi, bạn nhỏ Đức An rất hòa thuận với mọi người, với lại dáng chấp của bạn nhỏ Đức An vô cùng đáng yêu cho nên các bạn nhỏ ở trong lớp rất thích chơi cùng với cậu bé. Cô Hàn không biết đâu, trong lớp học còn có mấy đứa bé gái nói là tương lai sau này lớn lên muốn gả cho cậu bé nữa đó.”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô sửng sốt một chút, đúng là như thế này à?

Ở trong trường học Bé Đậu Nành quan hệ với bạn bè tốt như vậy, vậy tại sao nó lại đột nhiên nhắc đến vấn đề muốn có ba vậy chứ?

Thật ra thì Hàn Minh Thư đang lo lắng chính là trong trường học cậu bé bị những học sinh khác nói bé là đứa trẻ không có ba, trước kia lúc ở nước ngoài có vẻ như đã xảy ra loại tình huống này, chỉ có điều là… lúc đó người nói cậu bé là hàng xóm.

Mặc dù là lúc ấy Bé Đậu Nành không nói tiếng nào, trở về cũng không nhắc lại với Hàn Minh Thư, nhưng mà lúc đó là Hàn Minh Thư tự mình nghe được chuyện này, sau đó phát hiện thằng nhóc này trở nên rất bướng bỉnh.

Cho nên cô vô cùng đau lòng.

“Như thế này à? Nếu như thằng bé đã có thể hòa thuận với bạn bè vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Giáo viên gật gật đầu: “Yên tâm đi cô Hàn, trẻ em đi học ở trường học của chúng tôi không cần phải lo lắng đâu, chúng tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho mỗi một đứa trẻ.”

“Vất vả rồi.” Hàn Minh Thư nở nụ cười với cô ta, sau khi hỏi thăm xong thì mới rời khỏi trường học.

Bởi vì nói chuyện với giáo viên cho nên cô làm chậm trễ chút thời gian, lúc Hàn Minh Thư đến công ty thì đã trễ mấy phút.

“Đúng rồi, ngày hôm nay gọi điện thoại cho Lâm Mỹ Nhiên cái đi, lúc nào cô ấy mới có thời gian rảnh?”

Tiểu Nhan á lên một tiếng, đối mặt với Hàn Minh Thư, lỗ tai của cô vẫn còn có chút đỏ, dù sao thì Hàn Minh Thư là em gái của Hàn Đông, cho nên… lúc mà nhìn thấy Hàn Minh Thư, Tiểu Nhan luôn cảm thấy mình có cảm giác tội lỗi.

“Ở bên phía cô Lâm chúng ta cứ chờ người đại diện liên lạc với chúng ta đi, người đại diện của bọn họ đều tự mình quan sát, có thời gian thì sẽ gọi điện thoại cho chúng ta, sau đó sẽ đến đây.”

“Như vậy cũng tốt.” Hàn Minh Thư nhẹ gật đầu: “Nếu như cô ấy vẫn còn chưa đến đây thì nhớ là hãy bảo quản tác phẩm thiết kế của chúng ta cho hoàn chỉnh, đừng để dính bụi.”

“Tớ hiểu rồi.” Tiểu Nhan gật đầu.

Sau đó ai làm việc người nấy, vừa mới chuẩn bị lên thang máy, Hàn Minh Thư liền nhìn thấy Nhậm Hoa mang theo gương mặt tái nhợt đi về phía của cô.

“Minh Thư, rốt cuộc cô cũng đã đến rồi.”

“Nhậm Hoa?” Tiểu Nhan hơi kinh ngạc nhìn cô ta một chút: “Có chuyện gì xảy ra vậy, cái mặt của cô giống như quỷ vậy đó, xảy ra chuyện gì?”

Nhậm Hoa đi đến trước mặt của Hàn Minh Thư, sắc mặt của cô ta tái nhợt, ngay cả bờ môi cũng không có chút máu, đôi môi của cô ta mấp máy nhìn Hàn Minh Thư, muốn nói cái gì đó, nhưng mà lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng thì cô ta đã khóc lên trước rồi.

“Hu… Hu hu hu.”

Tiếng khóc đột nhiên bùng phát dọa Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan giật mình.

“Ôi má ơi, làm tôi sợ muốn chết!” Tiểu Nhan ôm ngực lùi về phía sau hai bước, sau đó thở một hơi, giận dỗi nói: “Cô làm sao vậy, có chuyện gì thì cứ nói đi, cô khóc làm cái gì?”

Nhậm Hoa muốn nói cái gì đó, nhưng mà lời nói đến bên môi thì toàn bộ đều trở thành tiếng nghẹn ngào, dù sao thì một câu cũng không nói nên lời.

Hàn Minh Thư nhìn chằm chằm vào cô ta một hồi lâu, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì đó, chợt nói: “Không cần phải nói nữa, trực tiếp dẫn bọn tôi đi đi.”

Lúc này Nhậm Hoa mới gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong thang máy.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, trong không gian kín chỉ có tiếng khóc của Nhậm Hoa, Tiểu Nhan nhìn thoáng qua gương mặt không thay đổi của Hàn Minh Thư, lại nhìn gương mặt nhăn nhó khóc lóc của Nhậm Hoa, nhỏ giọng hỏi: “Cậu biết là cô ta nói chuyện gì hả?”

“Không biết.”

Hàn Minh Thư mặc không đổi sắc mà đáp lời.

Tiểu Nhan mở to mắt: “Vậy cậu…”

“Cô ta nói không nên lời, vậy thì dẫn chúng ta đi xem đi, có vấn đề gì?” Hàn Minh Thư quay đầu lại nhìn cô một cái.

“Không có vấn đề gì, cậu nói đúng rồi.” Tiểu Nhan giang tay ra biểu thị không quan trọng.

“Lầu mấy?” Hàn Minh Thư đột nhiên nhớ đến vẫn còn chưa nhấn tầng lầu, thế lại hỏi Nhậm Hoa một câu.

Sắc mặt của Nhậm Hoa lại càng trắng thêm mấy phần, sau đó run rẩy vươn tay ra, đặt ngón tay ở trên nút số sáu.

Nhìn thấy con số sáu, đôi mắt vốn dĩ không có cảm xúc của Hàn Minh Thư trở nên hơi trầm xuống, sau đó cô chậm rãi nheo mắt lại, trong lòng đã có một dự cảm bất thường.

Trong nhận thức của cô, Nhậm Hoa chính là kiểu phụ nữ rất cứng rắn, có chút kiêu ngạo, là một con vịt chết mạnh miệng, nhưng mà tuyệt đối không phải là loại người mềm mại yếu kém bất cứ lúc nào cũng có thể khóc.

Cô ta đột nhiên lại khóc như thế, chắc là…

Chẳng lẽ… Hàn Minh Thư nghĩ đến cái gì đó, trong nháy mắt ánh mắt liền thay đổi.

“Là lễ phục xảy ra vấn đề?” Hàn Minh Thư đột nhiên hỏi một câu, ánh mắt cũng theo đó mà trở nên lạnh lùng.

Nhậm Hoa bị khí thế của cô hù dọa, ngây ngốc trong chốc lát nhưng rất nhanh kịp phản ứng lại, nhẹ gật đầu, dáng vẻ trong mắt chứa đầy nước mắt trông vô cùng ấm ức.

Đinh…

Thang máy đúng lúc đến lầu sáu, lúc cửa mở ra, ba người nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Trong phòng truneg bày trên lầu sáu.

Cửa bằng thủy tinh bị người ta đập bể, còn có rất nhiều đồ vật ở bên trong bị lật tung, mà tác phẩm được bày trí mặc ở trên người của người mẫu lúc này cũng đã ngã trên mặt đất, trên đất còn có mấy mảnh thủy tinh bị bể và các loại đồ đạc lộn xộn với nhau.

Hiện trường thê thảm không chịu nổi, giống như là bước vào một nơi vừa bị trộm.

Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Nhan nhịn không được mà hít sâu một hơi, máu ở trên mặt nhanh chóng bị rút sạch, sau khi hít vào một hơi thật sâu, có làm như thế nào cũng không thả lỏng được.

Hàn Minh Thư sợ cô tức chết, nhanh chóng đưa tay vỗ vỗ vào vai của cô, thay cô nhuận khí.

Rốt cuộc Tiểu Nhan cũng bình tĩnh lại, sau đó cô trực tiếp hét lên một tiếng: “Là ai đã làm nơi này trở nên thê thảm như vậy?”

Nhậm Hoa ở một bên ấm ức rơi nước mắt, thật sự tức chết cô ta.

Ban đầu cô ta định đi coi camera giám sát nhưng mà không ngờ đến đi xuống lầu thì gặp phải bọn người Hàn Minh Thư, thế là cô ta muốn nói rõ tình huống với cô, Nhậm Hoa lại phát hiện khi đối diện với Hàn Minh Thư, thế mà cô ta lại khóc lên.

Cô ta không nghĩ tới là tại sao mình lại đột nhiên biến thành bộ dạng này, thế mà lại khóc lóc ở trước mặt của người khác, chuyện này mất mạng biết bao nhiêu.

Nhưng mà cô ta lại không thể ngăn cản được nước mắt của mình.

Bởi vì Hàn Minh Thư đã cho cô ta cơ hội để tác phẩm thiết kế của cô ta được đặt ở trong phòng trưng bày, cho nên… Hàn Minh Thư đối với cô ta mà nói chính là một người có ơn.

“Thật sự có người đến đây cướp bóc à?” Tiểu Nhan nhìn về phía Hàn Minh Thư rồi hỏi một câu.

Ảnh mặt của Hàn Minh Thư nhìn quanh bốn phía một lát, sau mới mấp máy cánh môi đỏ, sau đó lạnh lùng nói: “Trước tiên cho người dọn dẹp nơi này một chút đi.”

“Cái gì chứ?”

Tiểu Nhan sửng sốt một chút: “Dọn dẹp? Vậy chẳng phải sẽ làm rối loạn hiện trường à? Minh Thư, tớ cảm thấy là việc mà chúng ta cần làm ngay lập tức đó chính là phải báo cho cảnh sát.”

Hàn Minh Thư không đồng ý với ý của cô, mà là tự mình mang giày cao gót đi vào Tiểu Nhan thay đổi sắc mặt nhanh chóng đi vào theo: “Cậu bị điên rồi hả, ở bên trong đều là thủy tinh hết đó, cậu làm bị thương chân của mình thì làm sao bây giờ đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK