Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nói xằng nói bậy?
Có rất nhiều lời nói nhảm nhí thực ra lại là lời thật.

Mặc dù con người có thể nhất thời nói mà không suy nghĩ, nhưng nếu họ chưa bao giờ nghĩ đến điều đó thì làm sao có thể buột miệng thốt ra ngay lúc đó được?
Chẳng qua chỉ có bộ não mới là thứ chân thật nhất.

“Anh Thù, em xin lỗi anh được không, và em thề sau này sẽ không nói những lời đó nữa.

Em thề đó”
Nhưng Uất Trì Diệc Thù chỉ im lặng nhìn cậu, đôi môi mỏng mím lại.

Chung Sở Phong không biết nên nói gì nữa, dù sao hôm qua vừa nói ra những lời đó cậu đã hối hận rồi, thật sự rất hối hận.

Suy cho cùng, nếu quan hệ của hai người họ chỉ đơn thuần, vậy bị cậu nói như vậy thì đúng là đã biến chất rồi.

Vì thế lúc đó Chung Sở Phong chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi của mình, sao cậu ta có thể nói ra những lời ngu ngốc thiếu suy nghĩ như vậy chứ?

“Anh Thù, em…”
Nhưng Uất Trì Diệc Thù không nói gì, im lặng đứng dậy đi ra bên ngoài.

Chung Sở Phong thở dài một tiếng, cậu thật sự muốn chết quách đi cho rồi.

Hôm nay Mạnh Khả Phi rất thảm.

Sáng sớm lúc cô bé chuẩn bị đến thư viện, trên đường bị Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn dẫn người đến chặn lại.

Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, cộng thêm việc con đường này vốn đã có khá ít người đi lại, Mạnh Khả Phi vừa nhìn thấy đối phương có nhiều người như thế, trong lòng liền biết không ổn rồi, cô bé lập tức quay người rời đi.

Người Trương Hiểu Lộ dẫn tới lập tức bước lên trước chặn đường không cho Mạnh Khả Phi đi.

“Các cậu muốn làm gì?” Mạnh Khả Phi ôm chặt cuốn sách trong tay, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi.

Trương Hiểu Lộ khoanh tay trước ngực, sải bước đi thẳng lên trước, cười khẩy nói: “Trước khi hỏi người ta muốn làm gì phải nghĩ xem mình đã làm gì hoặc đã nói gì trước đã chứ?”

Mạnh Khả Phi: “2”
“Cậu nói như vậy là có ý gì? Tôi đã nói cái gì cơ?”
Trương Hiểu Lộ mất kiên nhẫn bước tới, dùng tay bóp chặt cằm Mạnh Khả Phi, trầm giọng cảnh cáo cô bé: “Mạnh Khả Phi, cậu giả vờ ngớ ngẩn với tôi làm gì? Bây giờ cậu đã biết sợ rồi nên không dám thừa nhận đúng không? Bình thường lúc cậu nói năng bậy bạ trước mặt Viên Viên, sao cậu không nghĩ liệu mình sẽ có ngày hôm nay hay không?”
Viên Viên?
“Chuyện này có liên quan gì đến Viên Viên?”
Dạo gần đây cô bé luôn học hành rất chăm chỉ, ngày nào.

không ở trên thư viện thì cũng trên đường đến thư viện, hoàn toàn không có giao tiếp nhiều với Viên Viên, cô bé thậm chí còn không đi ăn thịt nướng.

“Cậu nói xem?” Trương Hiểu Lộ cúi người xuống, híp mắt lại nhìn cô bé với vẻ mặt đầy nguy hiểm: “Trước đây có phải tôi đã từng cảnh cáo cậu, đừng cản đường của tôi, nếu không tôi sẽ khiến cậu không biết mình chết như nào, nhưng cậu…”
Cô ta vỗ vỗ lên gò má trắng trẻo của Mạnh Khả Phi, cười khẩy: “Nhưng tại sao cậu lại không chịu ngoan ngoãn? Sao.

miệng lưỡi cậu lại đê tiện như vậy, cứ nhất định phải nói những lời đó trước mặt Viên Viên? Sao nào, cậu muốn chia rẽ bọn tôi, khiến bọn tôi trở nên bất đồng rồi cho rằng anh trai cô ta sẽ thích cậu ư, phải không?”
Nghe cô ta nói vậy, sắc mặt Mạnh Khả Phi liền thay đổi: “Cậu đang nói linh tinh cái gì đấy?”
“Đừng tưởng tôi không nhìn ra được những tâm tư, suy nghĩ đê tiện, bẩn thỉu trong lòng cậu.

Rõ ràng là cậu có ý nghĩ đó nhưng vẫn giả bộ làm như không có, tự hóa thân mình thành một đóa bạch liên hoa ngây thơ vô tội.

Em gái, loại người như cậu tôi gặp nhiều lắm rồi”
Nói xong, Trương Hiểu Lộ đẩy Mạnh Khả Phi xuống đất một cách nặng nề, Viên Nguyệt Hàn đứng ở bên cạnh nói một cách mất kiên nhẫn ‘Có xử cậu ta không đây? Sao cậu nói nhiều lời thừa thãi thế?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK