Cho nên anh ta tự nhiên là muốn làm chút gì đó, ví dụ như bây giờ, anh hẹn Dạ Âu Thần ra ngoài.
Trong quán cà phê có mở nhạc rất êm ái và lãng mạn, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, trên người hai người đều tỏa ra khí thế bất phàm, mọi người chỉ cho rằng hai người này là hẹn ở đây để bàn công việc, chỉ là loại khí thế trên người đó nhìn trông lại rất đối đầu, nhìn mà không dám lại gần.
Nhìn Hàn Đông ở trước mặt, ánh mắt của Dạ Âu Thần mang theo sự u ám.
Trước đó nhìn thấy cô ngồi xe của nhà họ Hàn, cho nên Dạ Âu Thần liền cho Lang An đi điều tra, mới đầu Dạ Âu Thần còn tưởng cô với Hàn Đông có quan hệ gì đó không thể nói cho người khác, sau này mới tra ra thì ra cô là em gái của Hàn Đông.
Tuy không biết nguồn cơn bên trong, nhưng chỉ cần không phải là quan hệ khác là được.
Nếu như không phải là vì Hàn Đông là anh trai của cô, hôm nay Dạ Âu Thần cũng sẽ không đến.
Suy nghĩ tới đây, Dạ Âu Thần nhếch môi: “Hàn tổng quý nhân lắm việc, hôm nay vậy mà sẽ có thời gian rảnh hẹn tôi đến loại địa phương này, sao thế? Muốn bàn chuyện hợp tác với tôi sao?”
“Cậu chắc biết rõ, tôi tại sao sẽ đến tìm cậu.” Ánh mắt của Hàn Đông lạnh lùng, giọng nói trầm mặc.
“Ồ?” Dạ Âu Thần nhướn mày: “Tôi với Hàn tổng rất thân sao?”
Hàn Đông ngược mắt, ánh mắt dừng trên mặt của anh.
“Đừng lại gần em ấy, cách xa em ấy ra một chút.”
“Ha.” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, không có trả lời. Một lát sau tay của anh gõ nhẹ vào mặt bàn, nụ cười quyến rũ: “Cô ấy là vợ của tôi, thân là chồng tôi thật sự không biết tại sao phải cách xa cô ấy chứ.”
Nhắc đến vấn đề này, trong mắt của Hàn Đông vụt qua lửa giận, anh ta khắc chế xúc động muốn xông tới đá bay anh: “Nếu như không phải là người cậu cứ ở trong giở trò, cậu với em ấy sớm đã không phải là vợ chồng rồi.”
“Vậy thì như nào? Ai kêu anh năng lực không đủ?” Dạ Âu Thần căn bản không sợ đắc tội với anh ta, dùng mọi lời châm chọc với đối phương.
5 năm nay, Hàn Đông luôn cố thử nghĩ cách khiến cuộc hôn nhân của cô và Dạ Âu Thần kết thúc, tuy thế lực của Hàn Đông rất cường thịnh, nhưng thủ đoạn của Dạ Âu Thần cũng không phải là người bình thường có thể địch lại.
Huống chi là vợ của Dạ Âu Thần anh, đâu thể để người khác có thể dính vào?
Càng nghĩ, Hàn Đông càng tức.
“Năng lực không đủ? Đây chính là phong độ của Dạ Âu Thần cậu sao? Nhốt một người phụ nữ sao? Tôi là không muốn làm to, có điều bây giờ nếu em ấy đã biết rồi, tôi cũng sẽ không để bụng mà đập đầu chảy máu với cậu.”
“Vỡ đầu chảy máu sao?” Dạ Âu Thần trầm tư nhả ra mấy chữ này, lát sau anh ta nhếch môi cười lạnh: “Hàn Đông, anh chẳng qua chỉ là anh trai của cô ấy mà thôi, có quyền gì quyết định cuộc đời của cô ấy? Càng không có quyền quản cô ấy thích ai.”
Hàn Đông: “Tôi sẽ không để em ấy ở bên loại trai đểu như cậu.”
Trai đểu?
Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại, giọng nói gần như là từ trong kẽ răng rít ra: “Anh nói ai là trai đểu?”
“Năm đó cậu tổn thương em ấy như nào, trong lòng cậu biết rõ.”
Cuộc khẩu chiến bên này, Lang An và chú Nam ở bên ngoài đều nhìn mà giật mình.
“Sẽ không có chuyện chứ?” Chú Nam lẩm bẩm một câu, sau đó lấy điện thoại ra: “Tôi gọi điện cho cô chủ.”
Nghe thấy cô chủ trong lời của ông ta, Lang An nghĩ ra người mà ông ta nói chắc là Hàn Minh Thư, vì thế vội vàng trước khi ông ta gọi thì lên tiếng: “Bác à, bác đừng khuấy loạn? Lúc này gọi điện cho cô chủ nhà bác, sự việc há không phải càng loạn sao?”
Nghe vậy, động tác trên tay của chú Nam dừng lại, ông ta sững ra sau đó nói: “Cũng đúng, vậy phải làm sao? Chúng ta vào đó khuyên thử?”
Hai người đang nói chuyện, trong quán cà phê đột nhiên truyền đến một tiếng hô, thì ra là hai người bên trong trực tiếp động thủ rồi.
Hàn Đông chắc là bị Dạ Âu Thần tức giận rồi, đi tới túm lấy cổ áo của anh, ánh mắt sắc bén như điện.
“Cậu dám lại gần em ấy nữa, tôi sẽ không tha cho cậu.”
Nụ cười trên mặt của Dạ Âu Thần vẫn tà mị, tuy nhiên bị Hàn Đông túm cổ áo, nhưng lại không hề thấy nhếch nhác.
Anh rất thản nhiên: “Nếu không phải là nể anh là người thân của cô ấy, tôi sớm đã động thủ rồi.”
Nghe vậy, Hàn Đông lần đầu tiên lộ ra nụ cười khinh thường: “Vậy cậu động thủ.”
Dạ Âu Thần không động.
Bụp!
Một đấm của Hàn Đông đấm vào khóe miệng của anh.
Tuy nhiên, Dạ Âu Thần không có tránh né, cũng không có trả đòn.
Hàn Đông sững người, vừa hay vào lúc này chú Nam và Lang An đã xông vào, cản hai người.
“Cậu tại sao không đánh trả?” Hàn Đông nhìn chằm chằm anh.
Dạ Âu Thần ý thức được khóe miệng có hơi ngọt ngọt, anh đưa tay sờ thử, sau đó bật cười thành tiếng: “Tôi không dám ra tay với anh vợ của tôi, ngộ nhỡ vợ của tôi trách tội tôi phải làm sao?”
Nghe vậy, đồng tử của Hàn Đông co rút rất dữ dội, nhìn anh lại muốn lao đến, cơ thể của Dạ Âu Thần lại lùi về sau mấy bước, tà khí nói: “Tuy tôi sẽ không động thủ với anh vợ của tôi, nhưng không đại biểu tôi thích bị đánh, cuộc nói chuyện ngày hôm nay đến đây thôi, cáo từ.”
Dạ Âu Thần xoay người đi ra ngoài, sau khi đi được vài bước anh bỗng dừng lại: “Đối với cô ấy, tôi là ắt phải có được.”
Mặc kệ anh dùng cách gì, muốn ngăn cản tôi với cô ấy ở bên nhau, đó đều là chuyện không thể.
Trong mắt Hàn Đông xuất hiện sự tức giận rõ rệt, nhưng chú Nam lại ngăn cản anh ta: “Cậu chủ, bỏ đi.”
Hàn Đông nghĩ rồi, cuối cùng vẫn là quyết định trở về công ty trước.
Mà một nơi khác.
Hàn Minh Thư có hơi mất tinh thần, bởi vì cô đã liên tục mất ngủ ba ngày rồi.
Từ sau hôm Dạ Âu Thần nói với cô, bọn họ chưa có ly hôn, cô đến tối trong đầu toàn là chuyện trước kia, Bé Đậu Nành ở bên cạnh cô ngủ rất yên ổn, nhưng cô lại không thể chợp mắt, cứ thế đến sáng.
Thời gian 3 ngày trôi qua, cô cảm thấy đầu óc đều mơ mơ hồ hồ nặng trịch.
“Cứ như thế không được, hay là tớ cùng cậu đi khám bác sĩ?” Tiểu Nhan nhìn quầng thâm mắt của cô nói.
Nghe vậy, Hàn Minh Thư hoàn hồn lại, lắc đầu: “Không cần, tớ không sao, qua vài ngày là ổn rồi.”
“Hôm đó… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu hình như hôm đó sau khi trở về thì trở nên không ổn, Minh Thư… chúng ta là bạn thân, cậu nói với mình đi.”
Hàn Minh Thư vừa nghĩ đến những chuyện phức tạp đó, cảm thấy mình ngay cả sức nói chuyện cũng không có, cho nên cũng không có nói.
Tiểu Nhan nhìn bộ dạng thở mà không có sức này của cô, cuối cùng chỉ có thể thôi, đi pha trà cho cô, sau đó rời đi.
Tiểu Nhan vừa ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy một người lén lén lút lút đi về phía này.
“Cô là ai?”
Lâm Mỹ Nhiên bao bọc giống như ninja, bị Tiểu Nhan quát như vậy, cô ta bỗng phản ứng lại, vội vàng tháo khẩu trang xuống.
“Là tôi.”
“Lâm Mỹ Nhiên? Cô sao lại ở đây?” Tiểu Nhan kinh ngạc nhìn cô ta, điều kỳ lạ là cô ta là đến một mình, đằng sau không có người quản lý gì cả.
Lâm Mỹ Nhiên mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều.
“Tôi sắp đi đóng phim, đi qua đây, tôi muốn thuận đường ghé xem chút.”
Tiểu Nhan: “Tìm Minh Thư? Cô ấy khả năng không có trạng thái gì.”
“Sao không có trạng thái?” Mắt của Lâm Mỹ Nhiên khẽ đảo: “Lẽ nào là hưng phấn đến mất ngủ rồi?”
“Cô sao biết cô ấy bị mất ngủ?” Tiểu Nhan có hơi kinh ngạc.
Lâm Mỹ Nhiên hừ một tiếng: “Được Dạ tổng của tập đoàn Dạ Thị bế, cô ấy không hưng phấn thì ai hưng phấn?”