Lúc La Tuệ Mỹ thấy cô đang vo gạo thì không nhịn được mà hỏi một câu: “Con định nấu cho mấy người đấy?”
“Chắc là sáu người”
“Chỉ sáu người thôi hả? Không còn ai nữa à?”
Tiểu Nhan tính xong, La Tuệ Mỹ bèn đi tới cạnh và quở trách cô: “Con nhóc này, con đã làm mẹ rồi mà sao vẫn ngu ngốc thế hả, chúng ta có sáu người, vậy thì phải làm ít nhất bảy phần, đề phòng có người ăn nhiều nên không đủ, hoặc là giữa chừng có thêm người tới.
”
Nghe thấy mẹ mình giải thích, Tiểu Nhan cũng cảm thấy bà ấy nói rất có lý, bèn lấy thêm gạo.
“Còn nữa, sao hôm nay chồng Minh Thư không tới? Con lấy thêm gạo đi, mẹ đoán là tối nay cậu ấy sẽ tới tìm mẹ Z“.
,H con Minh Thư đấy: “Không sao đâu mẹ, Minh Thư nói với con rồi, chông cậu ấy trưa nay phải họp, không có thời gian tới đây.
”
Nếu không thì cô đã làm bảy phần ăn rồi.
“Nói thì nói thế, nhưng mà ai biết đến lúc đó có hủy cuộc họp bất chợt rồi cậu ấy sẽ tới đây hay không? Đến lúc đó mà không đủ cơm thì có phải sẽ rất lúng túng không?”
“Hình như là thế thật” Tiểu Nhan giơ tay gãi gãi gáy mình: “Vậy để con nấu nhiều một chút”
“Con đấy, phải học mấy chuyện đối nhân xử thế này nhiều vào, bình thường chỉ có hai vợ chồng bọn con thì không cần phải thế này, nhưng nếu có khách thì phải để ý, tránh rơi vào tình thế khó xử”
“Vâng”
La Tuệ Mỹ thấy con gái mình gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng bà trở nên thăng trầm, giơ tay lên gõ trán Tiểu Nhan một cái: “Sau này học hỏi thêm đi”
Quả nhiên, chưa tới giữa trưa, xe của Dạ Âu Thần đã đỗ trước cổng, sau khi mở cửa xe ra, bóng dáng cao lớn liền bước xuống xe.
Dạ Âu Thần vẫn đẹp trai như thế, chân dài vai rộng, khí tức lạnh lùng, khiến người ta không thể liên tưởng ác ma và cái người cuồng vợ kia lại với nhau.
Anh vừa mới xuống xe thì muốn đi vào bên trong.
Một bóng dáng nho nhỏ tựa ở trước cổng nhìn anh với vẻ khó chịu, sau đó dùng lời nói để chặn đường của anh.
“Ba, ba thật sự là một người chuyên theo đuôi, rõ ràng có cuộc họp nhưng không lo họp cho đàng hoàng mà đi theo tới đây.
”
Người nói chuyện chính là Đậu Nành.
Mặc dù cậu bé cao lớn nhưng cậu bé vừa cao vừa gầy, nếu như so với Dạ Âu Thần thì vẫn quá thấp, Đậu Nành không phục điểm này nhất nên cậu bé chắc chắn phải ăn nhiều cơm và vận động nhiều hơn, chờ sau này trưởng thành chắc chắn phải cao hơn Dạ Âu Thần một cái đầu.
Nghe vậy khóe môi Dạ Âu Thần khẽ nhếch, đi đến trước mặt cậu bé vươn tay xoa đầu của cậu bé.
Đậu Nành không phục, giấy dụa muốn thoát khỏi bàn tay lớn của anh, thế nhưng sức lực của một đứa bé làm sao có thể địch nổi một người lớn chứ?
Cho nên Đậu Nành chỉ có thể bị Dạ Âu Thần áp chế.
Nhìn dáng vẻ cậu bé giãy dụa ở dưới tay của mình nhưng vẫn không thể thoát được, Dạ Âu Thần không khỏi cảm thấy buồn cười nên cười nhạo cậu bé: “Ngay cả lòng bàn tay cũng không thoát được mà còn dám nói chuyện với ba của con như vậy sao?”
A a tức chết cậu bé!
Đậu Nành bực tức trừng mắt nhìn Dạ Âu Thần, sau đó đột nhiên la lên: “Mẹ nhanh nhìn đi, ba bắt nạt con”
Nghe thấy cậu bé kêu mẹ tốc độ Dạ Âu Thần thu tay lại còn nhanh hơn cả chớp giật, hơn nữa cũng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, giống như người trước đó ngang ngược áp chế con trai hoàn toàn không phải là anh.
Mà Đậu Nành nhân lúc Dạ Âu Thần buông tay ra xoay người bỏ chạy.
Dạ Âu Thần định thần nhìn lại, làm gì có bóng dáng của Hàn Minh Thư chứ, mà cậu bé ở trước mắt đã chuồn mất từ lâu rồi.
A, thật sự là xảo quyệt kinh khủng.
Đây là con trai của Dạ Âu Thần anh sao? Ngoại trừ khuôn mặt kia làm gì có chỗ nào giống anh chứ, tuổi còn nhỏ mà đã có tâm cơ sâu như vậy, còn vọng tưởng tranh giành người phụ nữ của anh.
.
Danh Sách Chương: