Nói xong câu đó, Thẩm Cửu kéo tay mẹ Thẩm đang khoác trên vai cô ra, cả người lui về sau mấy bước, giữ một khoảng cách với mẹ Thẩm.
“Thật buồn cười, trước khi tôi bước vào căn phòng này, tôi vẫn còn chút hy vọng, hy vọng mẹ có thể nói mấy lời giữ tôi lại, cho dù là lừa gạt tôi tôi cũng sẽ cảm thấy vô cùng ấm lòng, nhưng mà, mẹ không chỉ không nói những lời kia, thậm chí, còn muốn tôi tặng thân phận của mình cho em gái. Đúng vậy, tôi cũng chướng mắt mấy thứ vinh hoa phú quý này, tôi quan trọng hơn là thân tình. Bằng không lúc trước cũng không nghe lời mẹ thay Nhã gả đến nhà họ Dạ. Mẹ nói rất đúng, là mẹ nuôi dạy tôi, có công lao, nhưng mà…đồng thời mẹ cũng bóc lột trên người tôi rất nhiều, không phải sao?”
Thẩm Cửu nói nước mắt lấp lánh, nước mắt trong suốt đã đầy cả hốc mắt, nhưng mà cô vẫn luôn quật cường không để nước mắt rơi xuống, cắn chặt môi nhịn xuống những thứ này.
“Sau khi tôi ly hôn cũng không hỏi thăm một câu, một câu lệnh lạnh như băng đánh tôi đến nhà họ Dạ. Mẹ nghĩ rằng tôi trở thành bà chủ nhà họ Dạ sẽ có những ngày tháng tốt đẹp, nếu như mẹ thật sự cảm thấy chuyện này tốt đẹp vì sao lúc đó không để Thẩm Nhã tự mình đi? Hay là mấy người cảm thấy đối tượng đám cưới là một người tàn phế sợ là con gái ruột của mẹ một bước này bước vào hố lửa! Cho nên, mẹ lại đẩy tôi đi. Nếu như tính thế này, có phải là tôi đã trả lại ân tình nuôi dạy của mẹ với tôi rồi không? Đủ rồi?”
“Không!” mẹ Thẩm dùng sức lắc đầu: “Không đủ, Thẩm Cửu cô chỉ muốn thoát khỏi nhà họ Thẩm, dù thế nào cô cũng là đứa bé mà tôi nuôi lớn, tôi bảo cô làm cái gì thì đó cũng là nghĩa vụ của cô! Thay em gái mình gả đi thì có làm sao, một người phụ nữ hai đời chồng như cô cô cho rằng còn ai cần cô? Nếu như không phải nhờ nhà họ Thẩm thì cô bây giờ không là gì cả, nếu như không phải thay Thẩm Nhã gả đi cô cũng không phải là mợ chủ nhà họ Dạ!”
“Tôi đây cũng không cần danh hiệu mợ chủ nhà họ Dạ này nữa!!”
Thẩm Cửu cũng lớn tiếng trả lời lại: “Mẹ cho rằng tôi cần sao? Dựa vào cái gì mà mấy người cảm thấy cái danh hiệu kia tốt, tôi nhất định cũng cảm thấy nó tốt? Sau khi tôi vào nhà họ Dạ mấy người đã từng hỏi qua tôi một câu có ổn không sao? Nhiều năm như vậy, tôi thật sự xem mình là con gái nhà họ Thẩm, tôi làm mọi việc..cũng là vì xem mẹ trở thành mẹ ruột của mình cho nên cho dù không công tôi cũng sẽ chịu đựng mọi khuất nhục mà đồng ý đi làm!”
“Nhưng mà hôm nay cuối cùng cũng thấy rõ…Mẹ cho đến bây giờ vẫn đang lợi dụng tôi, mẹ muốn ép sạch hết lợi ích trên người tôi, đợi cho một ngày tôi không còn giá trị nữa, mẹ sẽ một cước đá văng tôi không chút do dự!”
“Nói cái gì mà lợi dụng, không phải là chính cô không cần sao? Nếu như cô không cần vinh hoa phú quý này, vậy thì tặng cho em gái mình thì có gì không thể?”
Cô không cần, thì phải cho người khác sao?
Loading...
“Ai nói tôi không cần?” Thẩm Cửu chợt cười lạnh một tiếng: “Theo như lời mẹ nói, đây chính là thân phận cô cả nhà họ Hàn, hơn nữa…đây là thứ chân chân chính chính thuộc về tôi, tôi có được nó cũng là danh xứng với thực.”
Nghe vậy, mẹ Thẩm sững sờ: “Cô..cô muốn?”
Thẩm Cửu không nói nữa, chỉ là ánh mắt lạnh đi rất nhiều, khí thế quanh người cũng không giống lúc mới vừa đến nữa.
Vốn là cô ôm hy vọng đến, nhưng mà bây giờ chút hy vọng cô gửi gắm đó đã hoàn toàn biến mất, không cần phải tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu xoay người đi ra ngoài.
Thấy cô muốn đi, mẹ Thẩm biến sắc, trong lòng cũng bối rối theo, bước lên bắt lấy cổ tay của cô: “Cô đi đâu đấy?”
Nghe thế, trong lòng Thẩm Cửu lại hơi động, không chờ cô mở miệng đã nghe mẹ Thẩm nói: “Cho dù là phải đi, cũng phải nhớ kỹ ân nuôi dạy của tôi với cô? Tôi thật lòng nói với cô, tôi đánh bạc thiếu không ít nợ, bây giờ cô đã là cô cả nhà họ Hàn rồi, xem như là xem công lao trong quá khứ, cũng phải đền bù chút ít cho người mẹ này chứ?”
Được rồi, lúc này thật sự là tâm ý nguội lạnh.
Thẩm Cửu cười nhạt một tiếng, trong mắt không còn chút ánh sáng.
“Tôi biết rồi, mẹ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không quên…ân tình này.”
mẹ Thẩm nghe thế, lúc này mới vui vẻ ra mặt: “Đây mới đúng chứ, dù sao mẹ cũng nuôi cô nhiều năm như vậy rồi, vậy cô về nghỉ ngơi sớm đi, đi đường cẩn thận chút.”
Bà ta không nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Cửu, căn bản không biết Thẩm Cửu đang nghĩ gì.
Hoặc là có thể nói, bà ta căn bản không quan tâm Thẩm Cửu nghĩ cái gì.
Tóm lại lúc Thẩm Cửu đi ra ngoài cửa chính, cô cảm thấy lòng lạnh đi, gió đêm lạnh lùng thổi bay mái tóc dài của cô, sợi tóc bay lượn trong không trung, Thẩm Cửu dừng chân đưa tay ôm lấy cánh tay của mình.
Thật là lạnh mà.
Năm nay còn chưa đến mùa đông, cô đã thấy lạnh như vậy.
Khắp nơi đều lạnh, không…một chút ấm áp nào đáng nói.
Lúc đi đến đầu đường, Thẩm Cửu phát hiện chiếc xe kia của nhà họ Hàn thế mà vẫn đậu ở đây, cô ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn, một lát sau cửa xe mở ra, chú tài xế chạy chậm đến trước mặt cô.
“Cô chủ, cô ra rồi, tôi đưa cô về.”
“Về đâu?” Thẩm Cửu theo bản năng hỏi lại.
Tài xế nở nụ cười ôn hòa: “Ông chủ căn dặn, chỉ cần cô chủ muốn về nhà, tùy thời có thể về. Nếu như cô chủ không muốn, tôi đây cũng có thể đưa cô đến nơi cô muốn.”
Nơi cô muốn đến?
Bây giờ ngoại trừ chỗ của Tiểu Nhan còn có chỗ nào còn có thể đi được đâu?
Đúng là buồn cười vô cùng, cô là một người phụ nữ có chồng, cho dù là nhà chồng, nhà mẹ đẻ đều không có cái nào thuộc về cô.
Không đúng…Bây giờ cô đã không phải là phụ nữ có chồng nữa rồi, Dạ Âu Thần đã đưa hiệp định ly hôn cho cô rồi, sau này…cô chính là một người phụ nữ đã trải qua hai đời chồng.
Cô thật sự…quá ngây thơ rồi.
Ban đầu lúc Dạ Âu Thần xem cô là đồ qua tay, cô nên thấy rõ thân phận và địa vị của mình. Đáng tiếc cô vẫn cứ thế mà mơ mộng, cho rằng cô có thể lưỡng tình tương duyệt với Dạ Âu Thần.
Ai biết càng về sau lại càng chỉ là một giấc mộng phù hoa.
Đi đâu?
Thẩm Cửu ngước mắt, lắc đầu.
“Tôi cũng không biết…đi đâu…”
Chú tài xế nhìn cô một cái, đột nhiên mở miệng: “Cô chủ lên xe trước đi, tôi đưa cô đi.”
Thẩm Cửu đứng tại chỗ một lúc lâu, mới theo ông ấy lên xe.
Sau khi ngồi trên xe, Thẩm Cửu lại đột nhiên mở miệng nói: “Đưa tôi đi khách sạn.”
Cô không muốn quấy rầy Tiểu Nhan nữa, nhà họ Hàn..hôm nay cũng không phải là nơi cô muốn đi. Trong lòng cô vẫn chưa tiếp nhận được sự thật này, cô cần tìm một chỗ yên tĩnh một mình ngẩn người.
Tài xế do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe theo lời cô, đưa Thẩm Cửu đến khách sạn.
Thẩm Cửu mang theo chứng minh thư, chỉ là không mang theo quần áo, sau khi cô nói xin lỗi tài xế rồi một mình vào khách sạn.
Tài xế nhìn cô vào thang máy, sau đó đi đến cửa gọi điện thoại cho Hàn Đông.
“Thưa anh, cô chủ yêu cầu tôi đưa cô ấy đến khách sạn.”
“Biết rồi, tôi sẽ phái người đi theo, bảo đảm an toàn của con bé.”
“Vâng thưa anh, tôi sẽ gửi định vị đến di động của ngài.”