“Không tệ nha em gái Khả Phi, tại sao em lại quan tâm đến chuyện của cậu ấy như vậy? Chẳng lẽ em thích Diệc Thù rồi hả?”
Mạnh Khả Phi nghe thấy vậy thì gương mặt đột nhiên đỏ lên, hai mắt Bối rối nói: “Anh Sở Phong, anh, anh đừng nói nhảm.
Em, em làm sao có thể…”
“Được rồi đừng phủ nhận, nếu em không có thì căng thẳng như vậy làm gì?”
“Em, em không căng thẳng.
Em chỉ đang cảm thấy anh nói lung tung mà thôi.”
Mạnh Khả Phi lo lắng giải thích cho bản thân nhưng Chung Sở Phong cứ nhìn cô bé chằm chăm.
Sau đó cô bé càng lúc càng đỏ mặt dưới cái nhìn của Chung Sở Phong, cuối cùng vội vàng đi về phía trước.
Chung Sở Phong nhanh chóng đuổi kịp, thì thầm chỉ hai người nghe được: ‘Đừng ngại.
Diệc Thừ ưu tú như vậy, con gái thích cậu ấy nhiều lắm, bớt đi em cũng sẽ không ít bao nhiêu, Đó là điêu bình thường”
Có rất nhiều cô gái thích anh ấy sao? Cũng đúng, một người ưu tú như vậy tất nhiên sẽ có rất nhiều người theo đuổi.
“Nếu thế này thì sao? Lúc đi học em giúp anh quan sát Viên Viên nhiều hơn, nếu có tin tức gì thì nói cho-anh biết.
Bù lại anh sẽ tiết lộ sở thích của Diệc Thù cho em.”
Chung Sở Phong muốn thương lượng với Mạnh Khả Phi nhưng Mạnh Khả Phi nghĩ đến thân thế của mình, ánh sáng trong mắt dần đần ảm đạm đi.
“Không cần đâu, em, em không thích anh ấy”
“Có thật không?”
“Anh Sở Phong, sau này anh đừng nói những lời như thế này nữa.
Đối với em, việc học quan trọng hơn: Em không có khả năng một lòng làm hai việc được… – Gia đình cô bé quá nghèo, đi có chăm chỉ học hành thì cô bé mới có cơ hội trở nên nổi bật.
Bằng không cả đời cô bé chỉ có thể đứng trong khe cống ngầm ngước nhìn những người trên đỉnh kim tự tháp.
“Aizz, nói vậy cũng đúng.
Đối với em bây giờ, việc học quan trọng hơn.
Vậy thì em hãy chăm chỉ học tập trước đã.
Nếu sau này có một ngày nghĩ tới chuyện này thì hãy nói với anh Sở Phong.
Dù sao thì chuyện anh vừa nói sẽ có hiệu lực mãi mai: Có hiệu lực mãi mãi?
Nghe thấy hai chữ mãi mãi, Mạnh Khả Phi lấy làm kinh hãi trong lòng, cô bé nghiêm túc nhìn Chung Sở Phong.
Cô bé luôn cảm thấy Chung Sở Phong thoạt nhìn rất giống một tên đào hoa, người như thế có thể yêu thích một người khác bao lâu chứ? Nói không chừng sau một thời gian ngắn sẽ thay đổi ngay.
Mạnh Khả Phi không nói gì, mọi người cùng nhau trở về.
Ngày hôm sau, mọi người cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc.
Bởi vì đang ở trong biệt thự nên không cần dậy từ sớm, một đám người ngủ đến khi sắp tới giờ mới xuất phát.
Khi Mạnh Khả Phi đi ra, cô bé nhìn thấy Đường Viên Viên loạng choạng đứng tại chỗ dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, rõ ràng là vừa mới từ trên giường đứng dậy.
Nhìn thấy cô bé như vậy, Mạnh Khả Phi sợ cô bé ngã, vừa định bước tới đỡ thì đã một đôi tay khác đột nhiên vươn ra kéo Đường Viên Viên.
Bước chân của Mạnh Khả Phi lập tức dừng lại, bởi vì người đang ôm Đường Viên Viên không phải ai khác, mà là Uất’Trì Diệc Thù.
Có cậu chăm sóc Đường Viên Viên, Mạnh Khả Phi cũng không tiến lên nữa.
Sau khi Đường Viên Viên bị ngăn lại, cô bé ngẩng đầu lên nhìn Uất Trì Diệc Thù cao gầy, nhẹ giọng nói: ‘Chào buổi sáng, anh”
Cô gái nhỏ còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt như nước mùa thu còn nhập nhèm nửa tỉnh nửa mê.
Sau khi chào hỏi liền dựa vào người cậu bé, tiếp tục nhắm mắt lẩm bẩm nói: “Anh, em buồn ngủ quá: “Buồn ngủ? Hay là em trở về phòng tiếp tục ngủ đi?”
Giọng của Uất Trì Diệc Thù đặc biệt nhẹ nhàng.
“Không đâu.” Đường Viên Viên lắc đầu: “Em muốn xem mặt trời mọc.’ “Vừa buồn ngủ lại vừa muốn đi ngăm mặt trời mọc, cuối cùng em muốn thế nào?” Trong giọng nói của Uất Trì Diệc Thù đã chứa nụ cười nhàn nhạt.
Thật ra cậu đã đoán được Đường Viên Viên muốn yêu cầu cậu cái gì, chỉ là cậu im lặng không nói mà thôi.
Đường Viên Viên mơ màng nằm ở trên người cậu, bị cậu lừa gạt mềm giọng nói: “Em muốn anh cõng”
Uất Trì Diệc Thù ngồi xổm xuống và nói với giọng cưng chiều: “Lên đây đi”
“Cảm ơn anh!” Đường Viên Viên vui vẻ leo lên lưng cậu, vòng tay nhỏ bé của cô bé qua cổ cậu, mãn nguyện nhắm mắt nằm trên lưng Uất Trì Diệc Thù.
Như vậy thì cô bé có thể ngủ thêm một lát rồi..
Danh Sách Chương: