Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 822:

 

“Ừm”

 

” Hàn Anh Thư nói chuyện xảy ra gần đây với Tô Cửu một lần, rất khổ não: “Tôi thấy anh ấy dường như không có phản ứng đặc biệt nào, không phải cô nói ở cùng người thân quen sẽ kích thích trí nhớ sao? Sao tôi lại cảm thấy… dường như anh ấy chả nhớ lại gì”

 

Tô Cửu bên kia nghĩ hồi lâu, sau đó mới nói: “Thật ra chuyện này cũng không phải tuyệt đối, chỉ là vấn đề xác suất, hơn nữa, nghe lời cô nói, hai người dường như không có tiếp xúc gì quá thân mật?”

 

Ngoại trừ một lần vào buổi chiều hôm kia, chưa từng có tiếp xúc thân mật Hàn Mặc Tử ngại nói thắng, tùy tiện nổi một cải, Tô Cửu vừa nghe liên nói: “Lúc đó cô có thấy anh ấy có thay đổi đặc biệt gì không?”

 

Thay đổi đặc biệt?

 

Ngày đó Hàn Mặc Tử căng thẳng chết được, đẩy anh ra theo bản năng, sau đó lại bị anh bá đạo khống chế, lúc đó rất mắc cỡ nào còn tâm tư đoán xem anh có thay đổi gì?

 

Hiện tại Tổ Cửu vừa nhạc đến Hàn Mặc Tử mới phản ứng lại được, lúc đó mình đúng lànên quan sát phản ứng của anh một chút.

 

Nếu không có nghĩ lại xem? Lúc đó cử chỉ của anh ấy có gì đặc biệt không?”

 

Hàn Mặc Tử mấp máy môi, cần thận suy nghĩ lại, lúc đó dường như có thấy động tác của Dạ Mạc Thâm hơi dừng một chút, cũng vì vậy mà cô mới có cơ hội đẩy anh ra.

 

Lẽ nào trong này có gì đó?

 

Nghĩ tới đây, Hàn Mặc Tử nhíu mày lại: “Tôi cảm thấy hình như có “Vậy thì đúng rồi.” Tô Cửu nhẹ giọng cười “Nếu như tiếp xúc thân mật có thể kích thích anh ấy, kiến nghị có nên tiếp xúc thân mật nhiều hơn.”

 

Hàn Mặc Tử: “N Câu này của Tô Cửu chặc chặn có độc, nếu không sao cô lại ra ý bằng trong lời của Tô Cửu nhi Hàn Tử nhịn không được hỏi: “Thư ký Tô, thấy vậy thật sự ổn sao?”

 

“Sao nào? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người cũng đã là vợ chồng danh chính thuận, hơn nữa căn cứ vào lời của cô, nếu cậu đồng ý tiếp xúc thân mật với cô. Vậy nói rõ anh ấy chỉ là không nhớ rõ mọi chuyện, nhưng có rất nhiều hành động bản năng, nếu như tiếp xúc thân mật có thể kích thích đến anh ấy, đây không phải là chuyện tốt sao? Còn có thể giúp tình cảm hai người ấm lên, có thể làm cho đối phương khôi phục ký ức, cớ sao mà không làm chứ?”

 

Nói rất hay rất có đạo lý, cô không có gì để phản bác Sau khi cúp điện thoại, Hàn Mặc Tử liên tục thở dài.

 

Liênào. Sau này có phải có nhiều tiếp xúc thắm mắt với Da Mạc Thâm sao? Làm sao tiêu xúc Giống như Tiểu Nhan chủ động nhào tới hôn anh ấy sao?

 

Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, Hàn Mặc Tử chơi rùng mình, cô cảm thấy mình không làm được loại chuyện như vậy.

 

thực sự là khiến cô phiền lòng.

 

Ở nhà Uất Trì.

 

“Ông Uất Trì, gần đây công ty anh Thâm rất bận sao? Bận đến nỗi lúc này còn chưa về nhà? Anh ấy vừa mới khỏi bệnh, liều mạng làm việc như vậy thân thể sẽ không chịu nổi đâu Nghe vậy, Uất Trì Kim nặng nề thở dài Nói là người cuồng công việc, gần đây cũng không biết chuyện gì xảy ra Đoan Mọc Tuyết suy nghi một chiếc bá phithuyan ở công ty qua nhiều rồi, nếu không để châu tới công ty hỗ trợ đi Châu tới công ty hỗ trợ Mất Trí Kim nhìn Đoan Mộc Tuyết tự tiến cử, vui trong lòng, nếu như có thể để Đoạn Mộc Tuyết tới công ty chúng đúng với Thảm, nói không chứng có thể sinh ra cảm tình.

 

Những lời nói mà Uất Trị Thâm nói hôm đó vang lên, còn có phản ứng lạnh lùng kia.

 

Đứa nhỏ Đoan Mộc Tuyết này thông minh ngoan ngoãn, lại lanh lợi làm người ta yêu thích, gia thế cũng tốt, tưởng mạo cũng thuộc tốp đầu.

 

Nhà Uất Trì có thể kết thân với nhà Đoạn Mộc thành công, vậy cũng có lợi đối với sự nghiệp sau này của Uất Trì. Cô bé như vậy, theo lý sẽ không ai không thích Nhưng sau khi Thậm mất ký ức, lại không có chút ý tử hay thiện cảm nào với Đoan Mộc Tuyết Cái này làm cho ông có chút đau đầu “Đúng vậy ông Uất Trì, trước đây cháu thường theo anh trai châu, học được rất nhiều, chắc chân có thể giúp anh Tham Đây cũng không sai, chỉ có điều…

 

Lúc Uất Trì Kim hơi trầm tư, người hầu bên cạnh nói: “Cậu chủ đã về “

 

Hai người ngẩng đầu, liền thấy Uất Trì Thậm đi đến.

 

Ánh mắt của anh lạnh lùng, trên mặt một chút biểu cảm thừa cũng không có đi trước mặt Uất Trì Kim Ông ngoại Uất Trì Kim gật đầu “Ửm mới tan làm sao? Chuyện của công ty nếu như quá nhiều thì giao cho thư kỷ làm đi, không được nữa thì tam giác một chút, cháu mới khỏi bệnh, không nên quả vất vả, ăn cơm trước đi “Không cần đầu, cháu ăn rồi “Ấn rồi?” Uất Trì Kim nheo mắt lại: “Cháu ăn ở đâu? Ăn cái gì?”

 

Giọng nói như vậy làm Dạ Mạc Thâm nhận không được nhíu mày, lạnh giọng: “Ông ngoại, cháu đã là người trưởng thành”

 

Ngụ ý là anh có quyền được tự quyết định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK