“Thay đi rồi đi dự tiệc với tôi.”
Thẩm Cửu khựng lại: “Nhưng tôi có việc phải ra ngoài rồi, tôi có hẹn với Tiểu Nhan.”
Nghe vậy Dạ Âu Thần khẽ nhíu mày: “Em ở cùng cô ấy hai ngày là đủ rồi, không thể đi tham dự bữa tiệc với tôi được sao? Lùi lịch cô ấy lại đi?”
“Nhưng tôi đã hẹn rồi…” Chủ yếu là vì tối nay cô có chuyện rất quan trọng, nhưng vì sao Dạ Âu Thần lại cứ bảo cô đi dự tiệc cùng anh vào lúc này? Nếu trực tiếp từ chối thì cũng không hay lắm, vì thế Thẩm Cửu chỉ đành vòng vo: “Hay là anh đi trước, tôi hẹn Tiểu Nhan xong sẽ tới sau.”
“Quan trọng đến vậy sao?” Dạ Âu Thần vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi một câu.
“Sao cơ?”
“Tôi hỏi Tiểu Nhan quan trọng hơn tôi sao?”
Thẩm Cửu ngây người tại chỗ, ngơ ngác nhìn Dạ Âu Thần, câu hỏi gì đây? Không biết vì sao ánh mắt sắc bén như chim ưng của Dạ Âu Thần lúc này lại khiến Thẩm Cửu cảm thấy hơi chột dạ, ánh mắt anh như có thể nhìn thấu được lòng người.
Chẳng lẽ… anh đã biết điều gì rồi?
Nghĩ đến đây, môi Thẩm Cửu khẽ run lên, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Hồi lâu sau cô mới trả lời: “Không phải vậy, chỉ là… tôi đã hẹn với cô ấy rồi.”
“Đi với tôi một lần cũng không được?” Lông mày Dạ Âu Thần gần như xoắn lại với nhau, hơn nữa giọng điệu cực kỳ kìm nén, nghe rất không thoải mái.
Loading...
Thẩm Cửu nghĩ đến người sẽ gặp tối nay, cuối cùng vẫn tàn nhẫn nói: “Thật sự không được, để hôm khác đi, lần sau anh có tiệc, tôi nhất định sẽ đi cùng anh.”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần không khỏi nhếch môi cười trào phúng: “Lần sau?”
Sau đó anh không nói thêm lời nào, Dạ Âu Thần nhìn cô một lúc lâu mới đột nhiên nói: “Đi đi.”
Thẩm Cửu: “…”
Cứ vậy đồng ý rồi sao? Không biết vì sao Thẩm Cửu luôn cảm thấy mọi chuyện quá đơn giản, nhưng nhìn thời gian thì đã sắp tới giờ cô hẹn Tiểu Nhan.
Thôi kệ vậy, vẫn nên làm rõ chân tướng sự việc đã rồi nói, khi về nếu còn thời gian, cô sẽ đến bữa tiệc tìm Dạ Âu Thần.
“Vậy tôi đi trước đây.”
Nói xong Thẩm Cửu sải bước đi qua Dạ Âu Thần, ai ngờ đúng lúc này Dạ Âu Thần lại giữ cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô lại, ngăn bước cô đi.
“Thật sự phải đi à?”
Thẩm Cửu cúi đầu nhìn bàn tay đang giữ cổ tay mình, ngón tay Dạ Âu Thần thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay nóng bỏng như thiêu đốt, cô khó khăn gật đầu: “Đúng, đúng thế, lát nữa tôi… Nếu khi về mà còn thời gian tôi sẽ đi tìm anh.”
Lời vừa dứt, Thẩm Cửu cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình lại siết chặt hơn một chút, nhưng ngay sau đó anh lại buông ra, Thẩm Cửu được tự do, cô cúi đầu nhìn biểu cảm và ánh mắt Dạ Âu Thần, chỉ là anh đã lăn bánh xe rời đi với tốc độ nhanh chóng.
Anh nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ, Thẩm Cửu chớp mắt nhìn Lang An đang đứng bên cạnh.
“Anh ấy sao vậy?”
Lang An hơi phiền muộn, mấy máy môi nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không có gì.”
Thẩm Cửu: “… Thật sao?”
“Mợ chủ, cậu Dạ hy vọng cô có thể tham dự bữa tiệc tối nay cùng anh ấy.”
“Xin lỗi, tôi đã hẹn trước với Tiểu Nhan rồi, hay là anh đưa địa chỉ cho tôi đi, khi về tôi sẽ tới đó. Mấy giờ buổi tiệc bắt đầu?”
Lang An suy nghĩ một chút rồi nói: “Tám giờ chính thức bắt đầu.”
Tám giờ? Thẩm Cửu lấy điện thoại ra xem: “Bây giờ vẫn chưa đến sáu giờ, chắc chắn tôi có thời gian tới đó.”
Nói xong Thẩm Cửu nhận chiếc hộp trong tay Lang An: “Tôi cầm váy trước, Lang An, anh gửi địa chỉ vào máy tôi, tôi đi trước đây.”
Thẩm Cửu rời đi, cô ngồi trên xe chú Kim rồi ra khỏi biệt thự Hải Giang, cô không biết là Dạ Âu Thần đang đứng ở cửa sổ tầng hai, lạnh lùng nhìn chiếc xe đi xa.
Trên đường đến địa điểm, Thẩm Cửu lại nhìn thời gian, lần này Dạ Y Viễn hẹn ở nơi rất xa, từ biệt thự Hải Giang đến đó cũng mất hơn nửa giờ mới tới, mặc dù bây giờ chưa đến sáu giờ nhưng tới nơi chắc cũng phải hơn sáu giờ, cả đi cả về cũng đã mất rất nhiều thời gian, mà còn không biết nói chuyện sẽ mất bao lâu.
“Chú Kim, phiền chú đi nhanh hơn một chút.”
Thẩm Cửu nghĩ đến đây thì không khỏi thúc giục, thật ra nếu có thể cô cũng không muốn giục, dù sao… đi trên đường an toàn vẫn là điều quan trọng nhất.
Chỉ là… hôm nay cô luôn cảm thấy hơi bồn chồn, cảm giác này ngày càng mãnh liệt từ khi cô gặp Dạ Âu Thần rồi ra ngoài và lên xe, cho đến tận bây giờ… mí mắt cô thậm chí còn giật liên tục.
Cô luôn cảm thấy dường như có chuyện lớn sắp xảy ra.
Điện thoại rung lên, là Lang An gửi địa chỉ tới, sau đó anh ấy còn gửi thêm một câu.
“Mợ chủ, nếu có thể thì cô vẫn nên về đi. Nếu không được thì hy vọng tối nay cô nhất định phải có mặt, vì tối nay là một ngày rất quan trọng!”
Ngày quan trọng? Thẩm Cửu gửi tin nhắn lại hỏi Lang An hôm nay là ngày quan trọng gì.
Cô vừa gửi tin nhắn đi không lâu thì Tiểu Nhan gọi tới.
“Cửu Cửu, tớ đến rồi, cậu sắp đến chưa?”
Thẩm Cửu không biết đường, cô chỉ đành hỏi chú Kim: “Chú Kim, chúng ta sắp tới chưa?”
Chú Kim im lặng một lúc, chắc là đang ước lượng thời gian, một lát sau mới đáp: “Sắp rồi, còn khoảng mười phút nữa.”
Tiểu Nhan ở bên kia nghe chú Kim nói vậy thì gật đầu hiểu ý: “Vậy tớ chờ cậu mười phút, nhưng tớ vào trong trước, lát cậu vào trong tìm tớ nhé.”
“Được.”
Cúp máy xong, Lang An vẫn chưa trả lời tin nhắn cô, có lẽ anh ấy đang bận?
Cô ngẫm nghĩ rồi cất điện thoại đi.
Khi đến nơi, Thẩm Cửu vừa vào thì thấy Tiểu Nhan ngồi trong góc nhà hàng, giờ này dù không nhiều người nhưng chú Kim vẫn đi vào cùng cô.
Nghĩ đến những lời cô sẽ nói hôm nay, Thẩm Cửu dừng lại một chút sau đó quay đầu nói với chú Kim: “Chú Kim, hôm nay chú về trước đi.”
“Nhưng mợ chủ, không phải lát nữa còn phải đi dự tiệc sao? Tôi nhớ đường, có thể ở đây chờ mợ chủ.”
“Không sao, vẫn còn thời gian, không vội.”
“Chủ yếu là tôi sợ chú Kim chờ quá lâu, cũng không còn sớm nữa, lát tôi gọi taxi qua đó cũng được.”
Chú Kim nhìn thời gian, có lẽ cảm thấy Thẩm Cửu nói cũng có lý, vì thế gật đầu rồi ra về.
Sau khi ông ấy đi, Thẩm Cửu mới vào nhà hàng tìm Tiểu Nhan.
Có lẽ Tiểu Nhan đang buồn chán, cô ấy cứ nhìn chằm chằm điện thoại, đến giờ thì nhìn xung quanh, cuối cùng trông thấy Thẩm Cửu đang bước vào, cô ấy đứng dậy rồi vừa vẫy tay với cô vừa nói: “Cửu Cửu, ở đây!”
Thẩm Cửu đi về phía cô ấy sau đó ngồi xuống đối diện.
“Dạ Y Viễn đâu?”