Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 710: NGAY CẢ ANH CŨNG MUỐN CẢN EM SAO?

Tiểu Nhan lắc đầu: “Tớ không phải là đã nói…”

“Tiểu Nhan, nếu cậu còn xem tớ là bạn tốt của cậu thì đừng tiếp tục làm ra chuyện vô nghĩa như này để trì hoãn thời gian của tớ, ngăn cản tớ.”

Giọng nói của cô bỗng trở nên đanh thép, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lãnh khốc, Tiểu Nhan trước đây là nhân viên của công ty Dạ Âu Thần, nhìn thấy ánh mắt như này của Hàn Minh Thư, quả thật như một khuôn đúc ra với Dạ Âu Thần.

Trong lòng cô có hơi cảm khái, nhưng nghĩ tới chuyện Dạ Âu Thần gặp chuyện rồi, cô chỉ đành cắn răng, tiếp tục ương ngạnh giải thích: “Tớ sao có thể không xem cậu là bạn tốt của tớ chứ, chính là bởi vì xem cậu là bạn, cho nên tớ mới không thể nhìn cậu mang bộ dạng này ra ngoài được? Minh Thư, cậu đừng vội có được không? Đợi tớ trang điểm hoàn toàn cho cậu, cậu chính là cô dâu.”

Sắc mặt của Hàn Minh Thư tối sầm lại.

“Vậy sao? Hôn lễ không có chú rể xuất hiện, tớ thật sự là cô dâu sao?”

Tiểu Nhan: “…”

“Có phải là xảy ra chuyện rồi không?” Hàn Minh Thư lại hỏi một câu.

Ánh mắt của cô sắc bén như dao, Tiểu Nhan đều luôn biết Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần có một số cử chỉ rất giống, nhưng không ngờ hai người vậy mà có thể giống tới mức độ này.

Loại ánh mắt sắc bén lạnh lùng này hiện nay của cô, giống như Dạ Âu Thần đang quét qua cô vậy.

Khí thế của cô không đủ vai trùng xuống, sau đó lắc đầu: “Không, không có xảy ra chuyện gì… chỉ là…”

“Cậu không cần nói nữa.” Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, để cảm xúc của mình cố gắng đạt tới mức bình ổn: “Cậu không muốn nói, tớ cũng không ép cậu nói, nhưng tớ nói một lần cuối cùng, nếu như cậu còn không tránh ra, tớ thật sự sẽ tức giận.”

Tiểu Nhan bỗng ngẩng đầu, lo lắng nhìn Hàn Minh Thư.

“Minh Thư…”

Hàn Minh Thư mặt mày lạnh lùng, ánh mắt không màng nhân tình.

Biểu cảm và ánh mắt trên mặt cô đều đang nói, không thể thương lượng, nếu còn không tránh ra, khả năng hai người ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa.

Tiểu Nhan sợ hãi, chỉ có thể chầm chậm lui ra một bên.

Cuối cùng tránh ra rồi…

Hàn Minh Thư cất bước, nhấc váy vừa đi ra ngoài, một bóng người cao to cản ở trước mặt cô.

“Anh?”

Ánh mắt u ám của Hàn Đông dừng ở trên mặt của cô, biểu tình trên mặt nhìn trông không có độ ấm gì cả.

“Đừng ra ngoài.”

Hàn Minh Thư: “… Ngay cả anh cũng muốn ngăn cản em sao?”

Hàn Đông không đáp lại, Hàn Minh Thư cười thê lương: “Đây là hôn lễ của em, tại sao em không thể ra ngoài? Anh có thể… nói cho em biết tại sao không?”

Thần sắc trên mặt của Hàn Đông và Tiểu Nhan đều không dễ nhìn, nhưng đồng thời đều không có trả lời vấn đề của cô.

Sự bất an trong lòng Hàn Minh Thư càng lúc càng lớn, cô không màng tới cái gì nữa, trực tiếp xông ra ngoài, vừa nói: “Hai người không muốn nói thì thôi, em tự mình đi ra, Âu Thần khả năng lát nữa sẽ tới, nếu như thấy em không có ở đây, vậy anh ấy…”

Đôi tay nhấc váy bỗng nhiên bị Hàn Đông túm chặt.

Hàn Minh Thư muốn đi về phía trước, nhưng lại không nhúc nhích được.

“Buông em ra.”

“Đừng đi.”

Âm sắc của Hàn Đông từ từ trở nên âm trầm, như mây đen bao phủ.

Tiểu Nhan đứng ở một bên cũng chú ý tới khí tức trên người Hàn Đông trở nên khác rồi, cô vô thức rụt vai lại, trong đôi mắt nhìn sang Hàn Minh Thư đã có nước mắt.

“Tại sao? Ngăn cản không cho em ra ngoài, tóm lại nên cho em một lý do, không phải sao?”

Hàn Đông xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Minh Thư.

“Em muốn lý do gì?”

Hàn Minh Thư cảm giác trái tim của mình dần lạnh toát, nặng nề, đôi mắt tuyệt đẹp vốn dĩ bình tĩnh không một gợn sóng trong nháy mắt giống như bùng nổ sự tức giận, cô dùng sức hất tay của Hàn Đông ra.

Sau đó bất chấp xách váy chạy ra ngoài.

“Minh Thư!”

Tiểu Nhan thấy vậy, vội vàng chạy theo.

Hàn Đông lại kéo cô lại, Tiểu Nhan kêu lên: “Mau buông em ra, Minh Thư chạy ra ngoài rồi, mau thả ra…”

“Để nó đi.” Hàn Đông mím môi nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng không giấu được bao lâu, nó sớm muộn gì cũng phải biết.”

“Nhưng mà…” Nước mắt chua xót trong đáy lòng Tiểu Nhan vào chính lúc này không nhịn được mà lã chã rơi xuống, cô không khống được bản thân mà bật khóc.

“Minh Thư cậu ấy nếu như biết sự thật, cậu ấy sẽ không thừa nhận nổi đâu.”

Hàn Đông mím môi, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, nhưng cái gì cũng không có làm.

Lúc này… mặc kệ làm cái gì, đều là vô ích?

Hàn Minh Thư sau khi mặc kệ tất cả chạy ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài đã trở nên hỗn loạn rồi.

Không biết là nhà nào lướt tin tức lướt tới tin tức này, sau đó thuận tiện tiết lộ chiếc máy bay chở Dạ Âu Thần chính là chuyến bay đã xảy ra chuyện đó, vì thế người ở đây đợi chú rể rất lâu đều không có xuất hiện trong nháy mắt đều trở nên bùng nổ, sau khi truyền tin tức này đi, lại điên cuồng chụp ảnh hiện trường.

Khi Hàn Minh Thư đi ra, cũng không biết là ai hô một tiếng cô dâu ra rồi.

Sau đó tất cả cánh truyền thông đều như ong vỡ tổ lao tới, vô số ống kính và ánh đèn flash đều tập trung trên người Hàn Minh Thư.

“Cô Hàn, nghe nói nguyên nhân chú rể không có xuất hiện ở đây là vì chiếc máy bay chở anh ấy đã xảy ra chuyện rồi, xin hỏi đây là sự thật sao? Cô biết chuyện này không?”

“Cô Hàn, nếu anh Dạ thật sự xảy ra chuyện, hôn lễ ngày hôm nay có tiếp tục không?”

“Cô Hàn, xin hỏi cô hôm nay đã đợi bao lâu rồi, chồng tương lai của cô xảy ra chuyện, cô có phải rất đau lòng không?”

Vô số câu hỏi giống như vật lạnh lẽo lại sắc bén đâm vào trái tim của Hàn Minh Thư.

Cô chuyện gì cũng đều không biết!

Cô bị Tiểu Nhan dẫn vào trong phòng trang điểm, sau đó khi đi ra còn gặp các loại ngăn cản.

Vì thế cô đi ra, cô muốn đi ra đợi Dạ Âu Thần, tránh cho anh sau khi tới không nhìn thấy cô.

Nhưng chuyện gì đây? Tại sao tất cả mọi người cả cánh truyền thông đều đang hỏi cô vấn đề này…

Chiếc máy bay chở Dạ Âu Thần xảy ra chuyện?

Cô sao lại không biết chuyện này?

Trong đầu dường như có âm thanh ong ong, ánh đèn flash vô cùng chói mắt, son trên môi của cô bị lau đi rồi, lúc này bởi vì câu hỏi của cánh truyền thông, huyết sắc trên mặt và trên môi đều biến mất sạch sẽ, nhìn trông vô cùng trắng bệch, hơn nữa cô còn mặc chiếc váy cưới màu trắng.

Dáng vẻ này, giống như cô gái thủy tinh chỉ cần dùng một tay chạm nhẹ vào thì sẽ vỡ tan.

Nhưng cho dù là như thế, ống kính của cánh truyền thông vẫn không ngừng nhắm vào cô, điên cuồng lấn tới, một ống kính trong đó còn trực tiếp dí sát vào mặt của Hàn Minh Thư.

“Cô Hàn, nhìn sắc mặt của cô là biết chuyện rồi nhỉ? Vậy cô tại sao còn ở lại đây? Chồng tương lai của cô xảy ra chuyện, cô một chút đều không lo lắng sao?”

“Xin hỏi cô với anh Dạ kết hôn có phải là gia tộc yêu cầu không?”

“Cô Hàn…”

“Cô Hàn…”

Cánh truyền thông xung quanh đang nói cái gì, Hàn Minh Thư dường như đều không nghe thấy, khi ống kính đưa sát tới thì va phải đầu của cô, cô đau đớn lùi lại một bước, những người đó lại tưởng cô muốn chạy, lại sấn tới.

Trong hỗn loạn cũng không biết là ai đẩy cô một cái, Hàn Minh Thư loạng choạng ngã ra trên sàn đất lạnh lẽo.

Không, sẽ không…

Dạ Âu Thần sao lại xảy ra chuyện chứ?

Không thể nào…

Anh rõ ràng đã đáp ứng với cô, nói phải cho cô một bất ngờ, hơn nữa… anh còn đáp ứng cô phần đời còn lại phải chăm sóc cô và Bé Đậu Nành thật tốt.

Không thể nào!

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK