Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 744: ĐÂY KHÔNG PHẢI GIẢ THIẾT, MÀ CHÍNH LÀ SỰ THẬT

Khách sạn.

Hàn Minh Thư nghiêm túc tốn hơn một tiếng đồng hồ gội đầu, tắm rửa, khiến bản thân trở nên sạch sẽ thoải mái.

Nhưng bởi vì sợ trang điểm lại bị trôi mất, nên lần này cô tắm xong liền không trang điểm nữa.

Nhưng mà cho dù Hàn Minh Thư muốn trang điểm cũng không thể trang điểm được.

Lúc đó ra cửa gấp quá nên cô vốn cũng không kịp đem theo thứ gì.

Tô Cửu rõ ràng đã nói cô có hai mươi phút chuẩn bị, nhưng mà sau khi Hàn Minh Thư lấy vali ra thì chỉ nhét vào đó mấy bộ đồ, thời gian còn lại…

Hình như vẫn luôn đứng ngoài cửa đợi.

Cái kiểu này nhìn cứ như bị điên vậy!

Hàn Minh Thư ngơ ngác đứng trước cái gương trong phòng vệ sinh, tới chừng tỉnh hồn lại thì vươn tay vỗ nhẹ lên mặt, sau đó, cô ngừng lại một chút rồi rất nhanh đổi động tác khác, khum tay thành cái kìm rồi tự nhéo mặt mình.

“Úi…”

Hàn Minh Thư đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, rồi nhanh chóng nhìn bản thân trong gương, thấy trên khuôn mặt trắng nõn đã đỏ lên một mảng.

Đau quá.

Là thật.

Không phải giả.

Tuy là vết nhéo rất đau, nhưng lúc này nhìn thấy vết đỏ trên mặt, khóe môi Hàn Minh Thư lại không kiềm được nở nụ cười.

Hàn Đông gửi tin nhắn cho cô, kêu cô ngủ mấy tiếng đi, sau đó buổi chiều sẽ gọi xe dẫn cô đến gặp Dạ Ân Thần.

Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, cũng không nói gì nhiều mà chỉ trả lời một chữ “Được”, sau đó liền xoay người đi nghỉ ngơi.

Cô cũng thật sự là mệt rồi, tinh thần phấn khởi lâu như vậy, chính bản thân mình tuy vẫn còn ổn, nhưng có thể là bởi vì mang thai, sinh mệnh nhỏ trong bụng dường như cứ luôn phản đối, nói cô rằng nó muốn được nghỉ ngơi.

Hàn Minh Thư nằm xuống liền ngủ một giấc thẳng tới chiều, mãi đến khi Tô Cửu tới gõ cửa phòng, cô mới thức dậy.

“Cô Minh Thư, chúng ta còn khoảng mười phút nữa là lên đường”.

“Được”.

Hàn Minh Thư nhanh chóng trở về phòng rửa mặt, sau đó thay một bộ đồ nhẹ nhàng, tóc cũng không kịp buộc liền trực tiếp theo Tô Cửu ra cửa.

Lúc Hàn Đông nhìn thấy em gái thì có hơi ngạc nhiên, bởi vì Hàn Minh Thư thực sự rất ít khi đầu tóc bù xù, cho dù là tùy tiện thì con bé cũng sẽ buộc tóc lên sau ót.

Nhưng bây giờ, con bé lại xõa tóc, tóc đen mềm mại rủ xuống che khuất một nửa khuôn mặt cô, thoạt nhìn qua càng gầy nhỏ hơn.

Quan trọng hơn chính là, dáng vẻ này cực kỳ cực kỳ giống mẹ hồi còn trẻ.

Nhìn Hàn Minh Thư như vậy, Hàn Đông lập tức sững người, mãi đến khi Hàn Minh Thư đi tới trước mặt, gọi anh ta, Hàn Đông mới giật mình phản ứng lại.

Bởi vì nhớ lại người mẹ đã sớm qua đời, tâm trạng Hàn Đông cũng giảm xuống, lúc này anh ta “Ừ” một tiếng, trong giọng nói có hơi nặng nề.

Sau khi lên xe, rốt cuộc Hàn Minh Thư không nén nổi liền hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lúc cô ra cửa có nhìn thời gian, bấy giờ đã khuya lắm rồi.

Tô Cửu ngồi ở ghế lái phụ đằng trước, nghe vậy thì quay đầu cười cười, đáp: “Đến nơi rồi cô Minh Thư sẽ biết thôi”.

Hàn Minh Thư: “…”

Cô cứ cảm thấy, hình như có chuyện gì đó mà bản thân không biết.

Nhưng sắp được gặp Dạ Ân Thần rồi, Hàn Minh Thư liền nghĩ, những thắc mắc này khi gặp được anh ấy thì sẽ tự biến mất thôi.

Cũng không biết xe đã chạy bao lâu, Hàn Đông ngồi bên cạnh cô lại đột nhiên lên tiếng: “Anh có chuyện muốn hỏi em”.

Hàn Minh Thư liền nhìn anh ta: “Sao anh?”

Hàn Đông không quay đầu. Anh ta ngước ánh mắt sâu xa nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi mỏng mím thật chặt, vẫn không lên tiếng.

Rất lâu sau, Hàn Đông mới nói chuyện lần nữa.

“Anh giả thiết một chút, xem như tìm được anh ta, nhưng anh ta lại không biết em, vậy sau này em phải làm sao?”

Hàn Minh Thư: “???”

Lời này là có ý gì? Cái gì gọi là tìm được Dạ Ân Thần, nhưng anh ấy lại không biết mình???

“Anh, anh nói gì sao em nghe không hiểu, sao lại nói anh ấy không biết em, Ân Thần sao có thể không biết em được?”

Hàn Đông nghiêng đầu, nhìn em gái.

“Anh chỉ đang giả dụ”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Minh Thư thoáng tái nhợt, cũng không trả lời anh trai, dường như cô không thể chịu nổi câu hỏi này.

Thấy em gái như vậy, Hàn Đông nhăn mày, lạnh giọng: “Anh chỉ mới giả dụ mà em đã không thể chấp nhận rồi, vậy nếu như chuyện này là thật thì sao?”

“Không!”

Hàn Minh Thư ra sức lắc đầu, cố gắng biện giải thay Dạ Ân Thần.

“Chuyện đó không thể, giả thiết chỉ là giả thiết, không thể nào thành thật được, Ân Thần anh ấy sao có thể không biết em được?

Anh, anh không được nói đùa!”

Hàn Minh Thư nói rồi thì giận dỗi nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý Hàn Đông nữa.

Hàn Đông mím môi môi mỏng: “Nếu anh nói, anh không có nói đùa thì sao?”

Hàn Minh Thư phút chốc quay đầu lại, mở to mắt nhìn Hàn Đông.

Tô Cửu ngồi trên ghế lái phụ cũng có thể cảm thấy sự bất an trong không khí một cách rõ ràng, nhưng lúc này cô ta lại không biết nói gì để xoa dịu bầu không khí.

Dù sao lời Hàn Đông nói, là sự thực.

Mà bọn họ sắp phải nhìn thấy chân tướng chuyện này, lúc này lại đi nói những lời khác hình như cũng công cốc thôi.

Cũng không biết qua bao lâu, giọng nói của Hàn Đông lại vang lên: “Anh không có nói đùa với em, lời anh nói hồi nãy không phải giả thiết, mà là chân tướng”.

Tô Cửu dường như có thể ngửi thấy một mùi bi thương trong không khí. Cô ta nhìn vào kính chiếu hậu thấy vẻ mặt Hàn Minh Thư tuy vẫn không thay đổi, vẫn ngồi yên, nhưng hốc mắt cô lại đỏ ửng.

Hàn Minh Thư biết Hàn Đông không gạt mình. Từ lúc anh ấy bắt đầu giả thiết, cô liền mơ hồ có một loại cảm giác đây có thể chính là chân tướng mọi chuyện, lại không ngờ… là thật.

Hàn Minh Thư đỏ hốc mắt nhìn Hàn Đông, trong giọng nói hơi có vẻ tự giễu: “Cho nên các người nói nghi ngờ, chính là nói cái này?”

Hàn Đông không nói tiếp, Tô Cửu trước mặt chỉ đành thay anh ta nói tiếp vấn đề này.

“Cô Minh Thư, chúng tôi cũng không phải cố ý gạt cô, chỉ là lúc chúng tôi biết chuyện này đúng là có chút nghi ngờ, cho nên…

cho nên định để cô Minh Thư tự mình đến xem, đợi khi cô gặp được cậu Dạ rồi thì sẽ biết hết tất cả”.

“Vậy bây giờ chúng ta… đi đâu gặp anh ấy?” Hàn Minh Thư không biết bản thân mất bao lâu mới tiếp thu được chuyện này, chỉ hỏi theo bản năng.

Tô Cửu nhìn thoáng qua map, thở dài: “Sắp tới rồi”.

Khoảng chừng mấy phút sau, xe dừng ở trước một tòa nhà cao tầng, loại kiến trúc này, năm năm trước lúc Hàn Minh Thư sống ở nước ngoài gặp qua không ít, cô liếc mắt liền nhận ra.

“Đây… đây là…?!”

“Đây là công ty nổi tiếng thế giới của nhà họ Uất Trì ở nước A.” Tô Cửu tiếp lời cô, lại từ từ nhìn về phía Hàn Minh Thư: “Người của chúng tôi chính là nhìn thấy cậu Dạ ở chỗ này. Còn về phần vì sao anh ta lại ở đây, tôi cũng có chút tài liệu đã điều tra”.

Tô Cửu nói rồi kéo túi tài liệu ra, rồi đưa một phần tài liệu cho Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư cắn môi, nhận lấy, nhưng lại không mở ra.

“Ban đầu chúng tôi không biết vì sao cậu Dạ lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng về sau, chúng tôi phát hiện dì nhỏ Tống Thiến của cậu Dạ thật ra là con gái nhỏ của nhà họ Uất Trì, Uất Trì Thiến, mà chị của bà ta, cũng chính là Tống Hân – mẹ ruột cậu Dạ tên thật là Uất Trì Hân. Hai chị em họ năm đó là đôi chị em đẹp như hoa nổi tiếng của nhà họ Uất Trì, nhưng mà sau này vì sao phải dùng tên giả rời khỏi nhà họ Uất Trì rồi đến Mạc Thành, chuyện này chúng tôi không có cách nào điều tra được”.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK