Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giang Tiểu Bạch ngồi yên không động đậy đợi Tiêu Túc đi đến, ngồi xuống bên cạnh mình.

“Đây là chứng nhận kết hôn anh đã cất giữ nửa năm nay”
Tiêu Túc đưa cho cô hai cuốn sổ: “Bây giờ anh giao nó lại cho em, thời hạn nửa năm đã hết rồi, em có còn muốn rời xa anh không?”
Nghe rồi, Giang Tiểu Bạch sững lại, một lúc sau giống như người không có chuyện gì, cô khẽ đáp: “Đã giữ đến nửa năm rồi thì em cũng lười động vào, anh cứ tiếp tục giữ đi vậy”
Nhịp tim của Tiêu Túc có hơi bất ổn định: “Anh cứ tiếp tục cất giữ ư?”
“Nếu không thì sao?” Giang Tiểu Bạch tâm trạng điềm tĩnh, “Hay là anh không muốn cất giữ?”
“Đương nhiên không phải” Tiêu Túc nhanh nhẹn thu giấy đăng ký kết hôn lại, những chuyện xảy ra đối với cậu ta mà nói giống như một giấc mơ vậy, đẹp đẽ đến mức không chân thực.


“ý em là vậy đúng không?” Cậu ta hơi không chắc chắn hỏi, thế nhưng, lại không dám hỏi cô ấy có phải không muốn li hôn không, trước mặt Giang Tiểu Bạch, Tiêu Túc hoàn toàn không dám nhắc đến hai chữ li hôn.

Giang Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt của cậu ta, cảm thấy có chút buồn cười.

“Tại sao đã nửa năm trôi qua rồi mà anh vẫn giữ cái bộ dạng như vậy?
Những chuyện em làm nửa năm qua anh không nhìn rõ ư?”
Giang Tiểu Bạch thở dài, khẽ nói: “Anh thật sự cho rằng em có thời gian chơi đùa với anh cả nửa năm vừa rồi ư? Thanh xuân của người con gái quý báu như thế, nếu như không phải vẫn còn tình cảm với anh, thì em ở bên cạnh anh làm gì?”
Những lời này nửa năm nay Tiêu Túc không có cơ hội nghe thấy.

Sau khi nghe cô nói xong, trong lòng Tiêu Túc vui đến mức phát điên, cậu ta vẫn biết Giang Tiểu Bạch bằng lòng ở lại chắc chắn không phải chỉ vì muốn đùa giỡn bên cạnh mình, dù gì chẳng phải ai cũng có thời gian mà làm chuyện đó đến nửa năm, hơn nữa nếu ở cạnh nhau không lấy gì làm vui vẻ, thì ai lại có thể kiên trì đến nửa năm?
“Anh cất giấy chứng nhận kết hôn đi, sau này anh còn đem nó mang đến trước mặt em nữa, cẩn thận em đổi ý đấy”
Nói đến đây, giọng Giang Tiểu Bạch hung dữ hơn một chút, xem ra cô diễn cũng giống đấy.

Tiêu Túc nhanh nhẹn thu giấy chứng nhận kết hôn lại.

Cậu ta tiến đến, ôm lấy eo của Giang Tiểu Bạch, hình như có vẻ hơi kích động: “Cảm ơn „ em.


Giọng cậu ta rất trầm rất thấp, giống như màu đen sâu thẳm trong màn đêm: “Cảm ơn em đã đồng ý cho anh có cơ hội ở bên cạnh em, có thể lấy được em là niêm vinh hạnh cả đời của Tiêu Túc anh, em yên tâm, anh sẽ dùng cả đời mình để đối xử thật tốt với „ em.

Giang Tiểu Bạch lại không nghĩ đến rằng, lúc này cậu ta lại nói ra những lời bày tỏ cảm động như vậy, may mà Lương Nha Hoà đã chớp thời cơ bế con cậu ta xuống dưới, bằng không đến lúc đó một già một trẻ đều có mặt ở đây, cậu ta cũng cảm thấy rất ngại ngùng.

“Được rồi, anh không thấy phiền à?” Giang Tiểu Bạch đẩy Tiêu Túc ra: “Em còn đang ăn cơm đây này, anh muốn nói chuyện thì cũng không biết tìm lúc thích hợp, mẹ với con đều ở đây, anh lại đem giấy chứng nhận kết hôn ra ngay lúc này, anh đúng là có độc.”
“Ừ, anh có độc, em nói gì anh cũng được, thế nào cũng được, chỉ cần em không rời xa anh là được.”
Trong mắt Tiêu Túc như có ma chướng vậy, cậu ta vừa bị đẩy ra lại tiến sát vào, giống như một chú chó, liên tục quấn lấy Giang Tiểu Bạch.

Giang Tiểu Bạch cũng bó tay, hình như đây là lần đầu tiên cô trông thấy dáng vẻ này của Tiêu Túc.

“Sao trước đây em không phát hiện ra da mặt anh lại dày thế này nhỉ?”
“Anh không mặt dày rồi chẳng may em chạy mất thì làm thế nào? Anh đi đâu tìm tìm mẹ cho con anh, đi đâu tìm người anh thích như thế này?”
“Anh vừa nói gì cơ?” Giọng Giang Tiểu Bạch cao vút lên, chất vấn Tiêu Túc: “Lúc anh nói thích em thì không thể nói to lên một chút à, chẳng lẽ thích em là chuyện mất mặt lắm ư? Em biết ngay con người anh rất quá đáng, thích nói thì nói không thì thôi, bỏ đi, em cũng không muốn nghe.


Được rồi, chuyện đã nói xong rồi, em phải ăn cơm tiếp…”
“Anh yêu em”
Giang Tiểu Bạch sững người, cô tưởng mình nghe nhầm, toàn thân cứng đờ tại chỗ.

Bốn bề im lặng, dường như chỉ còn lại hơi thở của hai người, Giang Tiểu Bạch một hồi lâu sau mới ngước nhìn Tiêu Túc, khó khăn lắm từ trong cổ họng mới thốt ra được âm thanh.

“Anh vừa… nói gì cơ?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK