Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“An Thiến”
Đương Viên Viên mở to đôi mắt trong vắt như pha lê, hồn nhiên nhìn cô ta: “Lúc nãy cậu gọi tớ là có chuyện gì sao?”
Nghe vậy thì Chung Sở Phong đang xách hành lý thì dừng lại, toàn thân cậu đều căng thẳng chỉ sợ An Thiến không giữ lời mà phát bệnh thần kinh nói năng bậy bạ.

“Không có gì” An Thiến mỉm cười.

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu là lát nữa nhận phòng, chúng ta có thể ở chung một phòng không?”
Ở chung phòng sao? Đường Viên Viên vẫn tưởng răng mỗi người một phòng, không ngờ An Thiến lại nói muốn ở chung phòng với nhau nên cô bé sững sờ trong chốc lát.

Trong lúc Đường Viên Viên còn đang sững sờ thì An Thiến dã đến kéo tay của cô bé nói: “Đúng rồi, hình như chị lớn hơn em một tuổi nên sau này cứ gọi chị là chị đi.

Chúng ta ngủ chung một phòng thì buổi tối sẽ không sợ nữa”
Đường Viên Viên trả lời có vẻ hơi thô lỗ một chút: “Em ngủ một mình sẽ không sợ đâu.”

Nghe vậy thì An Thiến lại tỏ vẻ như chịu không nổi, chỉ có thể nói: “Chị hơi sợ, vậy cứ coi như là em giúp chị đi”
“Thôi được rồi, nếu chị đã sợ thì em sẽ ở cùng với chị vậy”
Đường Viên Viên lại tốt bụng một cách lạ thường, lại vỗ vai An Thiến: “Chị đừng sợ”
An Thiến: “..”
Cô ta sợ cái con khỉ đó.

Suýt chút nữa thì Chung Sở Phong phì cười bởi dáng vẻ đó của Đường Viên Viên, cậu chỉ cố kiềm nén lại rồi xách hành lý nói: “Bây giờ chúng ta có thể đi rồi”
“ừ”
Dứt lời thì Uất Trì Diệc Thù liền ngồi xuống trước mặt Đường Viên Viên rồi trầm giọng nói: “Tuyết quá sâu, không dễ đi đâu.

Lên lưng anh đi.”
Đường Viên Viên hơi kinh ngạc nói: “Anh à, anh định cống em hả?”
Thế là cô bé nhanh chóng ngồi lên lưng của Uất Trì Diệc Thù, bàn tay nhỏ bé vui vẻ ôm lấy cổ của cậu một cách hăng hái như vừa đạt được điều gì đó.

Thấy cảnh tượng đó thì lập tức An Thiến ghen tị vô cùng.

Cô ta quay đầu về phía Chung Sở Phong, Chung Sở Phong lập tức chỉ chỉ vào hành lý trong tay nói: “Chính em bảo anh xách hành lý, bây giờ tay anh cầm đồ rồi thì không thể cõng nổi em nữa đâu”
Nói xong liền xách theo hành lý chạy lên phía trước, An Thiến tức giận đứng tại chỗ giậm chân bình bịch.

Cái tên Uất Trì Diệc Thù kia là một người hoàn hảo.

Cậu là một người nổi tiếng trong giới chị em phụ nữ bọn họ, là nam thần trong lòng của rất nhiều nữ sinh.


Cậu có vóc dáng cao, đẹp trai, nhà giàu, chính là một người hiếm có khó tìm.

Người như cậu phải đi ngàn dặm mới tìm được một người.

Ngoài các nữ sinh ở trường khác thì các nữ sinh ở trong trường cũng đều mơ ước đến cậu.

Tình cờ trong đám nữ sinh lại có được tấm hình của cậu khiến cả đám xôn xao nhốn nháo.

An Thiến cũng là vô tình nhìn thấy tấm hình đó, nhưng sau khi nhìn thấy thì cô ta đã bị tiếng sét ái tình làm rung động nên một mực chung tình với cậu.

Sau đó cô ta tìm người đào bới về hoàn cảnh gia đình của Uất Trì Diệc Thù để hiểu hơn về cậu.

Lúc đó cô ta mới biết được cậu là con trai của nhà họ Dạ giàu có nhất vùng.

Bởi vì công ty của ông ngoại cậu không có.

người thừa kế nên cậu mới mang họ Uất Trì, sau đó đổi tên thành Uất Trì Diệc Thù.


Nói cách khác, sau lưng của cậu không chỉ có nhà họ Dạ mà còn có tập đoàn Uất Trì nổi tiếng ở nước ngoài nữa.

Hai tập đoàn lớn này lại nhập về làm một càng khiến người ta nghe mà chói tai.

Đương nhiên còn có mẹ ruột của cậu là Hàn Minh Thư, cô vẫn là em gái ruột của Hàn Thanh, là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Hàn.

Hay nói cách khác, người cậu của Diệc Thù chính là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Hàn.

Nếu chỉ nói bừa một cái tên cũng đủ để cho người ta hét lên rồi, đằng này là cả ba cái tên chồng chất lên nhau khiến người ta càng ngưỡng mộ.

Hơn nữa bản thân cậu cũng thông minh xuất sắc hơn người, diện mạo lại tuấn tú khiến cho vô số nữ sinh xem cậu là nam thần trong lòng rồi ngày đêm mơ tưởng muốn được gả cho cậu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK