Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 448: EM CŨNG ĐỒNG Ý

Lâm Mỹ Nhiên ngồi xuống cái ghế phía trước bàn làm việc, sau đó tháo khăn trên cổ xuống, buộc lại mái tóc dài của mình.

“Khi nào đi xem lễ phục nhỉ?”

Tiểu Nhan nhìn Hàn Minh Thư một cái, ánh mắt đó giống như là đang thăm dò.

Hàn Minh Thư thu hồi ánh mắt, vẫn tỉnh bơ như không có gì, nhẹ nhàng nói với Tiểu Nhan: “Cậu đi làm việc của cậu trước đi, ở đây giao cho tớ, xong việc chúng ta hãy liên lạc.”

*Ờ, vậy tớ đi trước đây”

Đợi sau khi Tiểu Nhan đi, Lâm Mỹ Nhiên lại nhìn Hàn Minh Thư với dáng vẻ tươi cười.

“Khi nào thì đưa tôi đi xem lễ phục mới vậy?”

Hàn Minh Thư vòng trước ngực: “Nếu như tôi nói, tôi muốn chỉnh sửa phần trên của bộ lễ phục đó, cô sẽ đồng ý chứ?”

“Chỉnh sửa?” Lâm Mỹ Nhiên không hiểu cô có ý gì, chỉ có điều hàng lông mày đã nhăn lại như sâu róm rồi: “Tôi thấy lễ phục.

trên ảnh đã không ra cái dạng gì òn có thể chỉnh sửa thế nào nữa? Không phải chứ nữ thần, tôi yêu cô như vậy, cô lại muốn đưa một cái váy tồi tàn cho tôi mặc sao?”

Nói xong,Lâm Mỹ Nhiên trông như sắp khóc, thậm chí còn nói: “Có điều nếu như nữ thần thật sự đồng ý tự tay chỉnh sửa nó, thì cho dù là vải rách, tôi cũng đồng ý”

Cô ta lộ ra khuôn mặt đáng thương, dáng vẻ cực kỳ giống một con mèo.

Quản lý ở bên cạnh đảo mắt, giả vờ như không biết gì.

“Giỡn với cô thôi, bộ lễ phục đó tôi kiểm tra rồi, nó đã bị phá hủy hơn 60%, muốn chỉnh sửa so với việc chị vẽ lại một bản thiết kế còn khó hơn. Cho nên… phải tính là cô may mắn đấy, đi với tôi đi”

Lâm Mỹ Nhiên vừa nghe xong, liền giống như một con thỏ, nghe theo cô đi ra ngoài.

Quản lý: “..”

Anh ta im lặng một lát rồi vội vàng đi theo.

Tính cách của Lâm Mỹ Nhiên rất dễ thay đổi, là người quản lý thì anh ta đương nhiên biết điều đó, có điều Trần Phi thật sự chưa từng nhìn thấy Lâm Mỹ Nhiên hâm mộ một ai đến như vậy, lúc đầu Trần Phi còn có chút khó hiểu, không phải chỉ là một nhà thiết kế thôi sao? Sau này anh ta đi kiểm tra thông tin cá nhân và quá khứ của Hàn Minh Thư thì mới biết cô ấy đạt được giải thưởng lớn, chỉ cần cô đồng ý, thì trong giới của bọn họ cũng có thể mở ra một trào lưu rầm rộ.

Chỉ có điều… hình như cô rất khiêm tốn, khi mở công ty, tên của cô vẫn cứ gọi là Shelly, nhưng mà lại không hề đặc biệt tuyên truyền cái tên này từng có những thành tích gì.

“Phải lái xe sao?”

Sau khi vào thang máy,Lâm Mỹ Nhiên hỏi.

Hàn Minh Thư gật đầu: “Ừm, về nhà tôi”

“Về, về nhà cô sao?”Lâm Mỹ Nhiên ngẩn người ra, sau đó hỏi: “Nhà cô ở đâu?”

Trần Phi thở ra một hơi, sau đó nói: “Tên tiếng Trung của nhà thiết kế Shelly là Hàn Minh Thư, họ Hàn này ở Mạc Thành lại không gặp nhiều, không biết có phải như chúng tôi nghĩ hay không?”

Nói xong, khóe miệng Trần Phi vẫn còn hơi giật giật, hình như có chút xấu hổ.

“Hai người nghĩ là ở đâu?” Hàn Minh Thư khó hiểu nhìn Trần Phi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Họ Hàn này ở Mạc Thành lại không gặp nhiều sao? Thế mà cô lại không biết gì về việc này.

“Khụ khụ..” Trần Phi ho nhẹ mấy tiếng, sau đó nói ra một cái tên: “Không biết cô Shelly có biết Hàn Đông không nhỉ?”

Hàn Minh Thư vừa nghe xong thì liền gật đầu.

“Biết”

Trần Phi lập tức trợn mắt, vừa muốn hỏi thêm một câu lại bị câu nói tiếp theo của Hàn Minh Thư làm cho hoảng sợ.

“Đó là anh trai tôi.”

Trần Phi: “2?2”

Hàn Minh Thư mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nói: “Có điều giờ này anh tôi đang ở công ty, chúng ta về nhà sẽ không chạm mặt anh ấy đâu, yên tâm đi”

‘Vẻ mặt Lâm Mỹ Nhiên lộ rõ cô ta không hiểu gì vẫn gật đầu: “Được”

Trong lòng lại là một con sóng lớn.

Xem ra nữ thần không chỉ xuất sắc, mà ngay cả gia đình cũng hoàn mỹ, lại là người của nhà họ Hàn ở Mạc Thành nữa chứt Mạc Thành ngoài nhà họ Dạ một tay che cả bầu trời ra, thì nhà họ Hàn cũng không thể thiếu, một mình ông chủ Hàn Đông của Hàn thị đã nhiều lần lên trang bìa các tạp chí tài chính, các bài phỏng vấn giới thiệu cá nhân cũng được đăng lên báo.

Lúc đầu Lâm Mỹ Nhiên còn xem báo cáo của người này, chỉ cảm thấy người tên Hàn Đông có chút trẻ, trầm ổn chẳng ra cái gì cả, có điều lạnh lùng hơn anh ta… chính là Dạ Âu Thần của tập đoàn Dạ Thị.

Nghe nói ngay cả phỏng vấn nói chuyện thôi mà anh cũng không chịu đồng ý.

Thậm chí có lúc Lâm Mỹ Nhiên còn cảm thấy, có phải là ông chủ công ty nào cũng đều lạnh lùng như vậy hay không? Sau này cô ấy mới phát hiện là do bản thân quá ngây thơ rồi, bởi vì những vị Tổng giám đốc mà cô ta gặp sau này không phải là tai to mặt lớn, thì là bụng phệ, không nói được mấy lời tốt đẹp, không lạnh lùng, mà còn háo sắc, trừ những người chính trực hiếm có còn lại ra thì toàn là rồng rắn lẫn lộn.

Nhà họ Hàn.

Hàn Minh Thư đưa Lâm Mỹ Nhiên lên lầu.

Đây là lần đầu tiên cô đưa người ngoài vào nhà họ Hàn, đương nhiên trong lòng của Hàn Minh Thư thì Tiểu Nhan lại không được tính là người ngoài, bởi vì trong tiềm thức của Hàn Minh Thư đã coi cô ấy như người thân của mình rồi.

“Nhà cô rộng quá à” Lâm Mỹ Nhiên rất thành công, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, cô ta cũng được xem là giàu rồi, nhưng mà sau khi đến nhà họ Hàn thì cô ta mới phát hiện ra sự nghèo khó đã hạn chế sức tưởng tượng của cô ta rồi.

Cuộc sống của người có tiền… bạn thật sự không thể tưởng tượng được đâu!

Nhà họ Hàn thiết kế xem ra không giống như kiểu một đống của cải xa hoa phung phí, mà là kiểu từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải đều là để lộ ra vẻ cao quý và tỉnh xảo.

Giống như là một người, nếu như từ nhỏ cô ấy đã sống trong môi trường sống tốt đẹp, tiếp nhận sự giáo dục đẳng cao, tiếp nhận đào tạo bài bản, vậy thì phong thái toát ra trên người này khẳng định là do từ bên trong.

Nhà họ Hàn chính là loại này, mà lúc này Lâm Mỹ Nhiên đang cảm thấy trang trí trong nhà bản thân cô ta, có một loại… cảm giác của nhà bộc phát.

Không sail Chính là như vậy!

Vừa mở cửa phòng ra, Hàn Minh Thư xoay người nói với Lâm Mỹ Nhiên: “Cô với tôi vào đi”

Trần Phi vừa nghe được câu này, liền ho nhẹ một tiếng: “Vậy tôi không vào nữa, phòng của con gái mấy người, tôi đứng ở đây đợi, Mỹ Nhiên ngốc xong việc thì nói với tôi một tiếng là được, tôi đi xuống lầu dưới đi dạo một chút”

Hàn Minh Thư nhìn Trần Phi, sau đó ra hiệu với người giúp việc bên cạnh: “Đưa ngài Trần đây xuống lầu dưới nghỉ ngơi một lát, tiếp đãi thật chu đáo.”

“Vâng, cô chủ”

Rất nhanh sau đó người giúp việc đã đưa Trần Phi rời đi.

Lâm Mỹ Nhiên với Hàn Minh Thư cùng nhau vào phòng.

Đây không phải là phòng của Hàn Minh Thư, mà là Hàn Đông đặc biệt thay Hàn Minh Thư thiết kế một căn phòng trưng bày.

Ai có thể nghĩ được, bên trong căn phòng khép kín lại là một thế giới khác chứ?

Sau khi đi vào, hình như Lâm Mỹ Nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngẩn người, cô ta nhìn chằm chằm những tác phẩm thiết kế rực rỡ muôn màu trước mặt, bởi vì Hàn Minh Thư là nữ thần của cô ta, cho nên dường như vừa nhìn thì cô ta đã nhận ra những tác phẩm ở đây đều là của Hàn Minh Thư, mà còn là những tác phẩm trong quá khứ của cô.

Lại một lần nữa bước vào đây, trong lòng Hàn Minh Thư cũng có chút kích động.

Sự tồn tại của căn phòng trưng bày này là do Tô Cửu một lần lỡ miệng nói với Hàn Minh Thư.

Bởi vì sau khi cô trở thành nhà thiết kế, Hàn Đông với tư cách là anh trai đều sẽ chụp lại những tác phẩm của cô, sau đó cất giữ ở trong nhà.

Tác phẩm của Hàn Minh Thư đa số chỉ có hai kiện, ngoài yêu cầu riêng ra, đều ở đây hết rồi.

Phần lớn mọi người chỉ mới nhìn thấy một lần, chỉ có điều sau khi bị bán đấu giá với giá cao thì cũng không bao giờ nhìn thấy bóng dáng nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK