Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1932:

 

“Tối qua…

 

Cậu ta vừa mở miệng ra mà đã nhắc đến chuyện tối qua nên Giang Tiểu Bạch cũng nói luôn theo lời của cậu ta: “Chuyện tối qua xảy ra là do anh tình tôi nguyện, anh không thua thiệt mà tôi cũng chẳng mất mát gì, anh sướng mà tôi cũng sướng nên anh không phải nói bất cứ điều gì liên quan đến chuyện này đâu”

 

Tiêu Túc còn chưa nói xong mà đã bị cô ấy cướp lời, mà cậu ta hoàn toàn không ngờ rằng cô ấy lại nặng lời như vậy thì sững người ngồi ngây tại chỗ ngay lập tức, rất lâu sau vẫn không phản ứng gì cả.

 

Thấy Tiêu Túc sững sờ như vậy thì khóe môi của Giang Tiểu Bạch khẽ nở một nụ cười: “Anh đang làm gì đấy hả? Nghe tôi nói như vậy thì anh giật mình lắm đúng không? Để tôi nói cho anh biết nhé Tiêu Túc, anh đừng cho rằng tôi là kiểu con gái cổ hủ nhé, gì mà vì hôm qua chúng ta đã làm chuyện đó với nhau, anh là đàn ông nên phải chịu trách nhiệm với tôi. Nếu anh định nói như thế thì tôi không muốn nghe đâu, mà anh cũng không cần vì chuyện này mà phải chịu cái gì trách với chả nhiệm với tôi làm gì cả”

 

Nói xong cô ấy còn đế thêm một câu: “Tôi là cô gái của thời đại mới nên tôi cũng không thấy bản thân bị thua thiệt trong mấy chuyện như thế này đâu. Vậy nên nếu anh muốn nói những gì liên quan đến chuyện này thì không cần phải nói nữa đâu nhé”

 

Tiêu Túc bị Giang Tiểu Bạch chặn miệng đến mức nghẹn lời không nói thành câu, vì những gì cậu ta muốn nói chính là những điều mà Giang Tiểu Bạch vừa nói xong, cậu ta không ngờ suy nghĩ và tư tưởng của Giang Tiểu Bạch lại khác biệt hoàn toàn với mình như thế.

 

Sắc mặt Tiêu Túc trở nên âm trầm, cậu ta không nói một lời nào cả vì rõ ràng là cậu ta đã bị Giang Tiểu Bạch nói trúng tim đen rồi.

 

“Phì”” Giang Tiểu Bạch liếc Tiêu Túc: “Vậy anh muốn nói gì hả? Anh muốn nói là anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi, muốn cưới tôi ấy hả? Tôi nói câu này anh đừng để bụng, anh là kiểu người như thế ấy hả? Nếu anh thực sự muốn nói những câu đó với tôi thì anh không thấy có lỗi với người trong lòng anh, không thấy có lỗi với tôi à?”

 

Nếu Giang Tiểu Bạch không đề cập tới người trong lòng Tiêu Túc thì gần như Tiêu Túc đã không nhớ tới cô gái đó nữa rồi.

 

Trong giây phút ngẩn người đó, cậu ta mới phát hiện ra rằng sự chú ý của mình đã bị cô sinh viên ngồi trước mặt này thu hút lúc nào không hay. Thế nên chỉ trong nháy mắt, trong lòng cậu ta ngoại trừ sự kinh ngạc thì còn xen lẫn một chút không thể tin được.

 

“Anh không có gì để nói à? Nếu không còn gì để nói thì tôi về trước, phiền anh lật bài ngửa với bác gái bên nhà giúp tôi nhé.”

 

Nói xong, Giang Tiểu Bạch đứng dậy rồi chuẩn bị rời đi. Ai ngờ đột nhiên cổ tay cảm nhận được sự căng cứng, Giang Tiểu Bạch quay đầu lại thì mới phát hiện cổ tay mình đã bị Tiêu Túc bắt lấy lúc nào không hay. Đôi lông mày thanh tú của cô ấy nhướng lên: “Anh làm gì thế?”

 

“Anh để ý” Tiêu Túc ngước mắt lên nhìn cô ấy bằng vẻ yên lặng.

 

“Gì cơ?” Giang Tiểu Bạch không hiểu đột nhiên Tiêu Túc nói như vậy là có ý gì.

 

Tiêu Túc đứng lên nhìn Giang Tiểu Bạch rồi gắn từng chữ: “Em không để ý chuyện xảy ra vào tối qua nhưng anh thì để ý.”

 

Lúc này thời gian như ngừng trôi mà không khí cũng như lắng đọng lại trong nháy mắt.

 

Một lúc lâu sau Giang Tiểu Bạch mới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điển trai của Tiêu Túc đang phóng to trước mặt mình rồi nhìn thẳng vào hai mắt cậu ta: ‘Vậy thì sao? Anh muốn kết hôn với tôi à?”

 

Tiêu Túc cảm nhận được cổ họng của mình như đang nghẹn lại. Cậu ta nhìn cô sinh viên có làn da trắng bóc đang đứng trước mặt mình, trên cổ cô ấy vẫn còn lưu lại dấu hôn tối qua của Tiêu Túc, trông vô cùng quyến rũ khiến phần thinh lặng trong trái tim của cậu ta thoáng động đậy.

 

Cảm giác này khiến Tiêu Túc tự cảm thấy bản thân mình thực sự rất vô lễ, tối qua đã làm ra cái chuyện khốn nạn như thế rồi, vậy mà bây giờ lại còn nhìn chằm chằm vào dấu hôn trên cổ con gái nhà người ta, như vậy thực sự rất quá đáng. Vậy là sau đó Tiêu Túc bèn khống chế bản thân bằng cách nhắm hai mắt lại.

 

Nhưng tất cả những điều đó khi vào mắt Giang Tiểu Bạch lại biến thành những suy nghĩ hoàn toàn khác.

 

Cô ấy thấy Tiêu Túc nhắm nghiền mắt lại, trên mặt cậu ta còn mang theo vẻ như thể một lời khó nói hết nên đột nhiên trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng xấu hổ và nhục nhã, sao cô ấy có thể hỏi cái câu như thế được cơ chứ!

 

Tiêu Túc có muốn lấy cô ấy không, chẳng nhẽ cô ấy còn không biết sao!

 

Lúc mới quen nhau, trong lòng Tiêu Túc đã có người con gái khác, cậu ta lại còn vì cô gái đó mà tìm say cho bản thân, sao cô ấy có thể thay thế được vị trí của cô gái kia trong lòng Tiêu Túc được đây!

 

Giang Tiểu Bạch đúng là hồ đồ thật rồi.

 

Giang Tiểu Bạch cười bằng giọng lạnh lùng: “Anh không cần phải trả lời câu hỏi của tôi đâu.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK