Chương 1341:
Hàn Minh Thư bị cô ấy làm cho không biết nên nói cái gì, chỉ có thể im lặng.
Tiểu Nhan năm lấy tay cô ấy và giọng cô càng trầm hơn: “Vừa rồi nói như vậy, nếu để cho anh ta nghe được thì thật là xấu hổ”
Cô đang đề cập đến Tiêu Túc.
Mặc dù tình cảm của Tiêu Túc dành cho cô ấy gần đây rất rõ ràng, thậm chí đã nói chuyện với cô ấy, Tiểu Nhan chắc chắn có sự e thẹn của một cô gái, nhưng đó không phải là tình yêu.
Cô ấy biết mình muốn gì, và cô ấy không thể đòi hỏi bất cứ điều gì.
Nếu cô ấy thật sự ở bên cạnh Tiêu Túc, thì sẽ là một loại hại Tiêu Túc.
Hàn Minh Thư nhìn dáng vẻ của Tiểu Nhan, bất đắc dĩ thở dài.
Trên đời này có rất ít tình yêu có thể tự nguyện của cả hai bên, thậm chí nếu có thì cũng rất dễ biến chất, hơn nữa còn là những người yêu đương như Tiêu Túc.
Tuy nhiên, cậu ta vẫn mong chờ tia hy vọng cuối cùng còn sót lại nơi sâu thẳm trái tim mình.
Mong muốn một sự phát triển khác biệt.
Biết đâu một ngày nào đó, điều đó sẽ thực sự thành hiện thực? Hàn Minh Thư cụp mắt xuống và quyết định rằng cô sẽ không bao giờ nói chuyện với Tiểu Nhan về tình cảm nữa, cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì cô ấy muốn.
Hàn Minh Thư đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Mặc dù bây giờ là mùa đông rất lạnh.
Khi đến thì họ cũng đội mũ, đeo khăn và đeo găng tay.
Khi ngồi xuống và nghỉ ngơi ở lưng chừng núi, Tiểu Nhan và Hàn Minh Thư đã cởi găng tay và mũ, thậm chí cả khăn quàng cổ.
Tiểu Nhan nóng đến mức muốn cởi áo khoác, nhưng Tiêu Túc đã ngăn cô ấy lại.
“Đừng cởi ra, em chỉ cảm thấy nóng trong người, nhưng nhiệt độ một tuần nay vẫn như cũ, nếu cởi áo ra thì rất có thể sẽ bị nhiễm lạnh vào người, cảm lạnh”
Động tác của Tiểu Nhan bị anh ngăn lại, cô ấy nhăn mũi không vui.
“Nhưng trời rất nóng, làm sao tôi có thể thoát khỏi cơn nóng mà không cởi áo khoác ra?”
Tiêu Túc lấy trong ba lô ra hai chiếc khăn tắm, nhìn sang một bên rồi ra hiệu.
“Ở đằng kia có một phòng vệ sinh. Mợ có thể cùng Tiểu Nhan đi lau khô mồ hôi rồi nghỉ ngơi một lát.”
Hàn Minh Thư cười nhận lấy khăn tắm của cậu ta: “Cám ơn”
Phải nói Tiêu Túc thật sự rất chu đáo, thậm chí nghĩ đến những thứ này.
Càng nhìn, Hàn Minh Thư càng cảm thấy Tiêu Túc là người tốt.
Tiểu Nhan rất vô tư, Tiêu Túc có thể chăm sóc cô ấy thật tốt.
Thật đáng tiếc.
Hai người đã xử lý xong mồ hôi trên lưng, khi họ bước ra một lần nữa thì Tiêu Túc đã tìm thấy nước nóng và đang đợi họ.
“Tôi không biết các người vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà vẫn nên uống nước nóng để xua tan cảm lạnh”
Khi Hàn Minh Thư cầm lấy nước nóng thì cô nhìn sâu vào mắt Tiêu Túc.
Người đàn ông này có thể nói là rất cẩn thận.
“Cảm ơn” Tiểu Nhan uống một cách chậm rãi trong khi cầm bình nước nóng, nhìn mọi người, du khách và những người hành hương xung quanh, và thở dài: “Tôi nghĩ rằng tôi đã cố gắng đủ, cảm thấy ở trên đường rất lợi hại. Không không ngờ đến đi được nửa sườn núi thì tôi mới phát hiện ra có rất nhiều người, khi chúng ta lên đến đỉnh núi thì liệu có nhiêu người như vậy không?”
Hàn Minh Thư mím môi cười: “Có thể nhỉ? Dù sao thì cũng có rất nhiều người thành tâm thờ phượng.
Khi cả ba người nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, thể lực đã hồi phục gần đủ thì sau đó tiếp tục leo lên.
Càng ngày càng đến gần đỉnh núi, Hàn Minh Thư cảm thấy thể lực tiêu hao càng ngày càng nhanh, thời gian nghỉ ngơi tuy dài, nhưng thời gian kiên trì đặc biệt ngắn, cô cho rằng nếu mang thai nhiều tháng hơn nữa thì cô thực sự không thể leo lên đỉnh núi.