Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 422: GIỮA CHÚNG TA, KHÔNG CÓ GÌ ĐỂ GIẢI THÍCH

Hàn Minh Thư vừa hay vòng thước đo quay eo của anh, nghe thấy câu hỏi này của anh, động tác trên tay cô khựng lại.

Cô cười lạnh một tiếng ở trong lòng, siết thước đo lại.

Hận?

Anh dựa vào đâu mà cảm thấy cô sẽ hận anh? Anh có chỗ nào đáng sao?

“Anh Dạ nói đùa rồi, anh là khách hàng của tôi, tôi sao có thể sẽ hận anh chứ?” Bề ngoài Hàn Minh Thư lại giả bộ nghe không hiểu, muốn tùy tiện nói một câu cho qua.

Tuy nhiên, lông mày của Dạ Âu Thần lại nhíu chặt.

“Vậy sao?”

Giọng nói của anh lạnh nhạt, gần như nghe không ra cảm xúc: “Vậy em hạ thủ có thể nhẹ tay một chút không?”

Hàn Minh Thư lúc này mới phát hiện, cô siết thước đo rất chặt, siết eo của Dạ Âu Thần suýt nữa bóp eo của anh đến biến hình.

“… Xin lỗi!”

Cô bỗng thu tay, vầng trán trắng nõn nhiều thêm một tầng mồ hôi lạnh.

Hàn Minh Thư cụp mi, không nhịn được mà bực bội cắn môi dưới của mình, cô sao lại hoảng thành như này?

Bầu không khí rơi vào trong sự trầm mặc ngượng ngập, Hàn Minh Thư ghi lại số đo, sai đó thu thước đo lại lùi ra sau một bước, cô cầm cuốn sổ viết lại các số đo vừa đo được lại, tránh sau đó sẽ quên.

Dạ Âu Thần đứng ở sau cô, nhìn cơ thể nhỏ nhắn gập xuống của cô.

“Nếu như không phải là hận tôi, em tại sao xem tôi thành người xa lạ?”

Tay cầm bút viết của Hàn Minh Thư khựng lại, cô không có đáp lại, mà xoạt xoạt viết lại, đợi cô viết xong, mới cất quyển sổ đi, sau đó đứng dậy đối diện với Dạ Âu Thần.

“Chức trách công việc của tôi đã hoàn thành, anh Dạ, hôm nay cảm ơn sự phối hợp của anh, tôi còn có việc cần làm, cho nên tôi đi trước”

Nói xong, Hàn Minh Thư trực tiếp xoay người, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Cổ tay bỗng bị siết lại, cả người Hàn Minh Thư cứng đờ tại chỗ.

Anh đang làm cái gì?

“Hận tôi như vậy sao? Ngay cả một khắc cũng không muốn ở lại cùng tôi?”

Cũng không biết tại sao, Hàn Minh Thư vậy mà từ trong lời của anh nghe ra được một chút cảm giác đau khổ tự giêu, là cô nghe nhầm sao?

“Anh Dạ nói đùa rồi, hôm nay là ngày nghỉ tôi thật sự còn có việc khác cần làm.”

Cô cố thử giằng ra, muốn rút tay về.

Nhưng Dạ Âu Thần lại càng siết chặt cổ tay của cô, lực đạo rất lớn, Hàn Minh Thư thấy đau mà nhíu mày, cô ngoảnh đầu lại.

“Nếu như không phải là ngày nghỉ, nếu như không phải là em có việc khác cần làm, em sẽ bằng lòng cùng bên tôi thêm một lát?”

Hàn Minh Thư: ”.. “

Dạ Âu Thần, anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Rõ ràng anh nói mình đã kết hôn, nhưng anh bây giờ trưng ra dáng vẻ bi tình này là tại sao chứ?

Lẽ nào là vì dụ cô mắc lừa sao? Muốn tiếp tục giống như trước kia có được cô sau đó lại tàn nhẫn vứt bỏ tổn thương cô một lần nữa sao?

Nghĩ đến khả năng này, thần sắc trong đáy mắt của Hàn Minh Thư liền trở nên rất nhạt rất nhạt, cô muốn rút tay về, nhưng Dạ Âu Thần lại cứ nắm chặt, cô chỉ có thể bất lực mở miệng: “Anh Dạ, tôi thật sự còn có việc khác, làm phiền anh buông ra”

“Không buông” Lần đầu tiên, Dạ Âu Thần giống như một đứa trẻ giận dỗi, ánh mắt bi thương của anh nhìn cô: “Em có bằng lòng nghe tôi giải thích không?”

Cái gì? Hàn Minh Thư sững người, nghe anh giải thích?

Giải thích cái gì? Chuyện của 5 năm trước sao?

Sắc mặt của cô tái đi vài phần, sau đó Hàn Minh Thư cười ngượng ngập nói: “Anh Dạ, tôi không cho rằng… anh có chuyện gì nên giải thích với tôi cả”

Vậy sao? Dạ Âu Thần cười khẽ một tiếng, nụ cười đó là tràn ngập sự tự giễu: “Xem ra em không muốn nghe tôi giải thích rồi, nhưng tôi lại không muốn thả em đi thì phải làm sao?”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô giấy giụa, nhíu mày không vui nhìn Dạ Âu Thần.

Đáy mắt của Dạ Âu Thần rất rất sâu, giống như là muốn đem linh hồn của cô hút vào trong, cô căn bản không dám nhìn vào mắt của anh, chỉ có thể dùng sức lùi lại phía sau.

Lúc giãy giụa, Dạ Âu Thần giống như đã tức giận, trực tiếp dùng sức kéo cô lại, đem cô đè ra sô pha mềm ở đẳng sau.

“Á”

Một tiếng kêu, Hàn Minh Thư bị anh đè xuống thân, sau đó thì mặt của Dạ Âu Thần cúi thấp xuống.

Bốp- Hàn Minh Thư không chút do dự đưa tay chào hỏi cái mặt của anh.

Một cái tát đánh thẳng vào mặt của anh.

Gần như không có chút do dự, khi nhìn thấy anh sắp hôn mình, trong đầu của Hàn Minh Thư nghĩ tới đầu tiên chính là câu anh đã kết hôn rồi, sau đó tay tự nhiên vung ra.

Không khí yên tĩnh mấy giây, Dạ Âu Thần cả người đều khựng ra ở đó, anh nhìn chằm chằm Hàn Minh Thư, môi mỏng mím chặt rõ ràng có hơi trắng xanh.

Chắc là vì tức giận, có lẽ là vì kích động, cho nên lồng ngực không ngừng ngập phồng.

“Dạ Âu Thần, tôi vốn dĩ không muốn nói những thứ này với anh, nhưng lời hôm qua chính anh nói anh còn nhớ chứ? Anh bây giờ đối với tôi như thế, lẽ nào lương tâm của anh không thấy một chút tội lỗi nào sao? Anh làm như thế, xứng với cô ấy xứng với tôi không hả?”

Dạ Âu Thần: “Cái gì?”

Lời hôm qua anh đã nói? Ánh mắt của Dạ Âu Thần có hơi mê mang, không hiểu mà nhìn cô.

Hàn Minh Thư cười lạnh thành tiếng: “Đã kết hôn! Nếu anh Dạ đã kết hôn, vậy thì xin hãy tuân thủ động tay động chân với tôi.”

Giới hạn của anh, đừng Nghe vậy, Dạ Âu Thần sững người, sau đó anh không nhìn được mà khế cười thành tiếng.

“Thì ra điều em nói là cái này, cho nên… vì tôi đã kết hôn rồi thì không thể chạm vào em sao?”

Hàn Minh Thư: “Anh!”

Anh từ khi nào trở nên không biết liêm sỉ như vậy chứ?

“Hay là nói, em đang ghen?” Không đợi Hàn Minh Thư nói câu tiếp theo, Dạ Âu Thần lại nhướn mày trêu chọc cô một câu.

Hàn Minh Thư: “Ghen? Anh Dạ có lẽ đánh giá mình quá cao rồi!”

Cô dùng sức đẩy anh ra, sau đó từ trên sô pha đứng dậy, sau khi vuốt cổ áo của mình thì lạnh giọng nói: “Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng, anh Dạ sau này nếu như còn đối với tôi không tôn trọng như vậy, vậy tôi thà hủy hợp đồng, cũng sẽ không tiếp hành hợp tác với anh nữa”

Lần này, Hàn Minh Thư không có cho anh cơ hội phản ứng nữa, mà trực tiếp cầm túi sau đó đứng dậy rời khỏi đây.

Nhìn bóng lưng của cô, biểu cảm trên mặt Dạ Âu Thần hết sức thản nhiên.

Anh cẩn thận nghĩ lại những lời cô vừa nói, sau đó dần dần hứng thú với những lời này.

Ha, người phụ nữ ngốc này.

Cô có phải là cho rằng anh đã kết hôn, là đã kết hôn với người phụ nữ khác rồi không? Cho nên mới phản ứng kịch liệt như thế?

Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần đưa tay chạm vào bên mặt bị ăn tát của mình.

Thật sự đau.

Thật là không chút lương tay, có điều… cô tức giận rồi.

Hơn nữa, Dạ Âu Thần xem cô là ghen rồi, cho nên mới ra tay ác như vậy.

Đột nhiên, Dạ Âu Thần nghĩ đến một chuyện khác, sau đó anh nheo mắt lại.

Người phụ nữ đó, vậy mà còn không biết chuyện bọn họ còn chưa ly hôn? Bây giờ trong đăng ký của ủy ban nhân dân, bọn họ vẫn là vợ chồng.

Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, Dạ Âu Thần luôn cho rằng cô biết, thật không ngờ… nhìn biểu hiện bây giờ của cô, cô chắc là không biết chuyện này.

Là ai đã che giấu cô?

Hàn Minh Thư sau khi đi vào khoảng nửa tiếng thì đi ra, thái độ của mấy người ở bên ngoài đối với cô đều rất tốt.

“Cô Shelly đi thong thả, hoan nghênh lần say lại đến”

“Cô Shelly đi đường chú ý an toàn “

Hàn Minh Thư bước chân đôi cao gót bỗng khựng lại, suýt nữa nôn ra máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK