Nghe xong, hơi thở của Tiêu Túc gấp gáp hơn vài phần, sắc mặt cậu ta cũng trở nên khó coi.
“Tại sao? Là vì gân đây anh có làm sao chỗ nào sao? Hay.
là có điểm nào anh làm em thấy không hài lòng? Nếu như em không hài lòng, vậy anh…”
“Không phải như vậy!” Giang Tiểu Bạch mạnh mẽ ngất lời cậu ta, mím mím đôi môi đỏ của mình, hít sâu một hơi: “Anh không cần căng thẳng, trước hết anh năm xuống từ từ nghe em nói đã”
Vẻ mặt của cô tương đối bình thản, không phải là cô không hài lòng với cậu ta, nhưng Tiêu Túc còn căng thẳng hơn lúc ở trên pháp trường, nhưng lại không thể không năm xuống nghe cô nói.
Trái tim, giống như là bị treo nướng trên lửa.
“Tháng này anh đã làm mọi thứ rất tốt, em cũng nhìn ra được quyết tâm của anh, nhưng mỗi chuyện mà anh làm, em đều suy nghĩ cẩn thận, lúc anh làm những chuyện này, đối với anh mà nói có thể không công bằng”
“Không phải, đây là do anh tự nguyện”
“Anh nghe em nói xong đã”
Tiêu Túc mím môi, không nói nữa.
“Tình cảm là công bằng, cho dù là về mặt cảm xúc hay bất kỳ phương diện nào khác, lúc nào có một người trả giá nhiều hơn, thì sẽ luôn luôn nảy sinh sự mất cân bằng.
Giống như trước đây, tình cảm em đối với anh sâu đậm, tình cảm của anh đối với em hời hợt, thời gian lâu dần sẽ trở nên không công bằng.
Tuy rằng hiện tại anh đang bù đắp cho em, nhưng về sau cũng sẽ nảy sinh sự mất cân bằng, vì vậy em đã nghĩ kĩ rồi, sau này anh đừng làm như vậy nữa”
“Tiểu Bạch, anh…”
“Đừng nói nữa, cứ sống yên ổn như thế này, sau này anh không cần phải làm việc này cho em nữa, cứ để tự nhiên đi, được không?”
Năng lượng của con người là có hạn, tiêu hao quá độ sẽ đến hạn sớm.
Nếu nửa năm là thời gian để cô suy tính, thì chẳng nói là một cơ hội biết lui để tiến, bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể biết giữ lại, mọi thứ đều có thể chuyển nguy thành an.
Trong lòng Giang Tiểu Bạch cũng biết rất rõ, cho nên cô càng bình tĩnh hơn.
Nếu muốn sống qua ngày, thì hãy sống cho tốt, hà tất phải để cậu ta thay mình làm nhiều như vậy, mình cũng không phải là phế nhân.
Tiêu Túc đều đáp ứng cô mọi thứ.
Giang Tiểu Bạch muốn mở về sau, cô gửi Zalo cho Tiểu Nhan, người cô đã lâu không liên lạc.
Lúc Tiểu Nhan nhận được tin nhắn Zalo, cô còn cho là mình là đang nằm mơ, nếu không sao Tiểu Bạch lại chủ động nhắn tin cho cô, thậm chí còn hẹn cô đi ra ngoài chơi.
Vì vậy cô trả lời cẩn thận từng từ.
” Thật sự muốn ra ngoài chơi sao? Gặp nhau ở đâu? “
Thấy hàng chữ này, Giang Tiểu Bạch không cần suy nghĩ cũng biết Tiểu Nhan có biểu cảm như thế nào, cô bất đắc dĩ cười và lắc đầu, sau đó hồi âm.
” Cậu đừng lo như vậy, tùy tiện hẹn một chỗ đi, hoặc là cậu muốn ăn chút gì không, chúng ta có thể mang đứa bé đi cùng.
“
” Được, được, vậy chúng ta đi đến khu vui chơi.
“
Vì vậy địa điểm gặp mặt là ở khu vui chơi.
Chỉ là khi đến khu vui chơi mới phát hiện ra mấy đứa nhỏ.
của họ cũng còn quá nhỏ, đồ chơi bên trong vốn không thích hợp với nhóm các cô.
Vì vậy hai người ngượng ngùng dắt con đi bộ đến một quán ăn gần đó.
Đi được mấy bước, Giang Tiểu Bạch hơi buồn cười mà nhìn Tiểu Nhan.
“Cậu khổ cực rồi”
Bởi vì một đứa trên lưng, một đứa trong lòng Tiểu Nhan, đối với trêu đùa của Giang Tiểu Bạch, cô chỉ có thể cười khổ: “Không còn cách nào khác, ai bảo tớ sinh đôi cơ nhứ?”
Hơn nữa hai đứa đều là trai, tuy nhiên may là chỉ có một đứa lì lợm thôi.
Cho nên mới cậu nhóc hơi bị nghịch ngợm kia vào trong lòng, phòng ngừa cậu nhóc lộn xộn..
Danh Sách Chương: