Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1796:

 

Nhìn thấy cô ấy như vậy thì Tiêu Túc cảm thấy việc cô ấy ngồi dậy để nói chuyện với mình đã là một chuyện không dễ dàng rồi. Tiêu Túc không còn yêu cầu cô ấy phải mở mắt để nhìn cậu ta nữa. Tiêu Túc tìm một chỗ thích hợp để ngồi xuống rồi nói: “Cô không được ngủ ở đây, mau đi ra đi.

 

“Cái gì cơ?”

 

Cơ thể Giang Tiểu Bạch lắc lư không vững, cô ấy uể oải hỏi: “Vậy thì tôi phải ngủ ở đâu?

 

Chẳng lề lại vào phòng của anh để ngủ à?”

 

Tiêu Túc bị lời nói của cô ấy làm cho tức giận nhưng nhìn vẻ mặt mơ mơ màng màng của cô ấy thì cậu ta đoán cô ấy còn không biết mình đang nói cái gì, làm sao có thể có một cô gái tùy tiện như vậy chứ?

 

Tiêu Túc cảm thấy bất lực, cậu ta nhìn thấy thân thể không ngừng lắc qua lắc lại của cô ấy lại càng thêm đau đầu, vì vậy đành vươn cánh tay ra để ôm lấy vai cô.

 

“Đừng có lắc qua lắc lại nữa, cô mau nghe tôi nói đì “Được rồi, anh cứ nói đi.”

 

Giang Tiểu Bạch không lắc nữa mà dùng sức kéo cánh tay của Tiêu Túc khiến cả người cô ấy ngã vào trong vòng tay cậu ta, hai tay của cô ấy vô thức nắm lấy vạt áo cậu ta. Cô ấy dựa vào tay Tiêu Túc rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

 

Rõ ràng là Tiêu Túc chỉ đưa tay ra để giúp cô ấy nhưng không ngờ người phụ nữ này lại có thể nằm luôn trong lòng cậu ta.

 

“Cô mau ngồi dậy để chúng ta nói chuyện tiếp được không?”

 

Mặc dù Giang Tiểu Bạch không trả lời nhưng Tiêu Túc biết rõ ràng chuyện này là không thể làm được.

 

Giang Tiểu Bạch thật sự rất buồn ngủ Đêm qua bốn giờ cô ấy mới ngủ, bây giờ mới có hơn bảy giờ sáng, lúc này mí mắt cô ấy không thể mở ra được, chỉ cần nhắm hai mắt lại với nhau thôi, ngay lập tức sẽ đi vào giấc ngủ luôn.

 

Có thể nghe tiếng gọi của Tiêu Túc và trả lời lại đã là chuyện không dễ dàng gì.

 

Hơn nữa cô ấy còn nằm sấp vào trong lòng Tiêu Túc, cảm giác được vòng tay cậu ta ôm thật sự rất ấm áp, cơ thể theo vô thức tiến đến chỗ cậu ta ôm rồi dùng sức cọ xát.

 

Cơ thể Tiêu Túc cứng đờ, đang muốn đẩy cô ấy ra, Giang Tiểu Bạch lại dùng sức mà ôm lấy cái eo của cậu ta.

 

Tiêu Túc bị làm cho tức giận đến bật cười, cúi đầu nhìn người trong lòng đang ôm cậu ta chặt cứng.

 

“Giang Tiểu Bạch, bây giờ đang dựa vào việc ngủ mà đùa giỡn tôi có đúng không?”

 

Nhưng lời nói ra này lại không được đáp lại, bởi vì Giang Tiểu Bạch còn đang ngủ say như chết, Tiêu Túccúi đầu nhìn thoáng qua người trong lòng mình, Giang Tiểu Bạch nhằm mắt lại, dưới hàng lông mi dài là những quầng thâm mắt màu đen nhạt, khuôn mặt trắng nõn vô cùng thuần khiết, trên môi một chút son cũng không có, đều là màu sắc tự nhiên, rất nhợt nhạt, tuy rằng không được đẹp, nhưng tạo cho người khác cảm giác rất sạch sẽ, rất thoải mái.

 

Một lúc lâu sau, Tiêu Túc đỡ cô ấy đi đến chỗ số pha, chỉ là nhìn hình dáng của cái số pha, cậu ta lại có cảm giác không đành lòng, dứt khoát ôm lấy thắt lưng cô ấy rồi bế lên.

 

Giang Tiểu Bạch ngủ rất say, lúc bị ôm chỉ lẩm bẩm với cậu ta một tiếng sau đó không nói gì nữa, dáng vẻ này của cô ấy khiến cho Tiêu Túc cảm thấy, nếu lúc này cô ấy gặp phải kẻ buôn người, có lẽ cô ấy cũng sẽ không có bất cứ phản ứng nào.

 

Tiêu Túc ôm cô ấy lên và đi về phía phòng ngủ. Một lúc sau, cậu ta đi ra ngoài và bỏ đi.

 

Lúc Giang Tiểu Bạch tỉnh lại cũng đã là gần giữa trưa, cô vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng khi cô đang ngủ, cảm giác được ánh mặt trời chiếu thẳng vào trên mặt mình. Sau đó chiếu thắng vào mí mắt khiến cô vô cùng khó chịu, mở to mắt nhìn ánh nắng chói lóa tràn ngập trong phòng mình, còn thiếu điều làm mù con ngươi, căm hận mắng chửi kẻ nào đã mở tấm rèm che ra như vậy một câu, còn làm cho cô ngủ không ngon?

 

Măng xong, Giang Tiểu Bạch lập tức kéo chăn cao quá đầu, trước mặt lại trở về một màu đen, cô lại vùi đầu vào ngủ nướng.Tuy nhiên, một lúc sau, một cái đầu nhỏ chui ra khỏi chăn bông.

 

Hử?

 

Giang Tiểu Bạch dụi dụi mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mơ màng.

 

Giống như có chỗ nào đó không đúng thì phải?

 

Cô nhớ rõ ràng mình đã ngủ gật trên ghế sô pha, tối hôm qua bận rộn đến nửa đêm, cô lại không ngủ được, sau đó mở cửa sổ ra thì thấy ngã tư đường không có ai, đi về một mình rất nguy hiểm, nên cô dứt khoát ôm gối với chăn bông ngủ ngay trên ghế sô pha.

 

Nhưng bây giờ… Làm sao mà cô lại thức dậy trên một chiếc giường lớn trong một căn phòng chứ? Hơn nữa cái mùi chăn này, dường như không phải là của cô.

 

Hừm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK