Chương 1972:
Người giao cơm giống như không thể kiên nhân thêm được nữa, bắt đầu bấm chuông cửa.
Lúc Hàn Thanh mở cửa ra, người giao cơm lập tức nở ra một nụ cười.
“Xin chào anh Hàn Thanh, đây là bữa tối anh đặt ạ”
Nói xong, nụ cười của nhân viên phục vụ liên cứng đờ trên mặt, bởi vì anh ta đã nhìn thấy trong lòng Hàn Thanh lúc mở cửa ra còn có thêm một người nữa, hơn nữa còn ở tư thế có chút quái dị.
Mãi cho đến khi ánh mắt sắc bén của Hàn Thanh rơi vào anh ta, thì anh ta mới ý thức được phản ứng của mình hơi thái quá khi cứ mãi giữ nụ cười sượng sạo kia: “Cần tôi giúp anh đưa đồ vào không ạ?”
“Được”
Hàn Thanh lạnh lùng gật đầu, nhân viên phục vụ mang đồ vào.
Trong lúc đó, Tiểu Nhan đỏ mặt, nhỏ giọng nằm yên trong lòng Hàn Thanh khẽ nói: “Hay là, anh để em xuống đi?”
Hàn Thanh không tiếp lời.
Tiểu Nhan ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện ở hàm dưới của anh có chút căng, nhìn thấy có vẻ rất là nghiêm túc.
Lễ nào là giận rồi sao? Hay là cảm thấy bản thân bám vào anh khiến cho anh mất mặt? Tiểu Nhan có chút hối hận, có lẽ bản thân mình không nên ngang bướng như thế, tự ở một mình thì cũng có làm sao đâu!
Thật sự nếu không được, cô có thể cùng anh đi xuống, sao cứ phải bám lên cơ thể của người ta!
Anh là một người đàn ông, để cho người khác nhìn thấy, thì chắc là mất mặt lắm!
Trong lòng của Tiểu Nhan còn đang suy nghĩ lung tung, thì nhân viên giao hàng đã đưa đồ ăn đến rồi, lúc đi còn nói với Hàn Thanh: “Chúc hai vị ăn ngon miệng, tôi đi trước đây.”
Bùng”
Sau khi đóng cửa, Tiểu Nhan vẫn giữ nguyên tư thế lúc nằm ở trong lòng của Hàn Thanh, Hàn Thanh cũng đứng không động đậy gì, qua một lúc sau, Tiểu Nhan ngẩng đầu lại một lần nữa, yếu ớt hỏi: “Không, không ăn cơm sao?”
Cô không nói thì tốt, hễ nói thì Hà Thanh lại càng cúi đầu xuống, ánh mắt lờ mờ nhìn cô.
Ánh mắt này giống như là ánh mắt của kẻ đi săn vậy, nhìn chằm chằm khiến cô nổi da gà.
Cô chớp chớp mắt, tránh ánh mắt của anh đi: “Em, em chỉ hỏi thôi, không ăn thì, thôi”
Lời vừa dứt, hơi thở rừng rực từ xa đến gần, Hàn Thanh cúi đầu quắt chặt môi của cô, mà lưng của Tiểu Nhan lại đập mạnh vào cửa, nhưng không hề đau, vì Hàn Thanh đã đưa tay ra trước để đỡ cho cô.
Tay còn lại thì nâng cằm cô lên cao, bắt ép cô ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn nồng cháy này, ùn ùn kéo đến như trận bão lớn.
Cô giống như là ngọn cỏ non bị trận gió bão này phá hủy đến mức không biết làm thế nào.
Tiểu Nhan không hề nghĩ được rằng, cái lúc mà xuống cầu thang mặt của con người này thản nhiên đến mức như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, về sau nói chuyện với anh thì mặt anh lại căng như dây đàn, nhìn giống như có vẻ đang tức giận Vậy.
Ai ngờ anh có chiêu lớn.
Đoạn thời gian này vì chuyện của hôn lễ mà cả hai người đều rất bận, có rất ít thời gian thân mật như thế này, không ngờ hễ đã làm lại làm mạnh mẽ như thế, Tiểu Nhan bị đè ở cửa, dường như có chút không đỡ nổi.
Nhưng có một việc tốt đó chính là nỗi sợ hãi do sự cố ban ngày gây ra đã đều tan biến vào lúc này, anh đều như vậy, trước đây cô cũng bị dọa cho rất sợ hãi, kết quả là một nụ hôn của anh khiến cho cô chết mê chết mệt, trong đầu rỗng tuếch.
Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, thì Hàn Thanh mới chịu tha cho cô, cả người của Tiểu Nhan đã mềm nhũn, hoàn toàn phải để Hàn Thanh bế, hễ mà anh buông tay ra thì chắc chắn cô sẽ rơi xuống từ người anh.
Hàn Thanh đỡ lấy cô, bế cô lên trên sofa, chậm rãi giúp cô sắp xếp lại quần áo và đầu tóc, rõ ràng là hơi thở của anh ban đầu rất nặng nề, nhưng đến lúc này lại đã trở về như người bình thường rồi.
Không giống như Tiểu Nhan, mặt cô vẫn đỏ bừng như trước, trước sự sắp xếp quần áo và đầu tóc của Hàn Thanh thì hơi thở của cô lại đồn dập thêm mấy phần, vốn dĩ cô không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của anh.
Hai người im lặng mà ngồi gần năm phút.