“Tiêu Túc, chuyện này đã phát triển đến nước này rồi.
Theo ý của tôi, nếu Dạ Âu Thần cũng như vậy, thì cho dù anh ấy có làm gì đi nữa, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh ấy.
Còn những khổ nhục kế mà anh ấy nói, nếu như thực sự áp dụng, chỉ khiến cô ấy miễn cưỡng ở lại, nhưng chuyện này vẫn không giải quyết triệt để thì nó vẫn luôn là khe hở giữa hai người.”
“Mợ hai, mợ nói vậy là có ý gì?”
“Thật ra, giải pháp tốt nhất lúc này là hai người nên tách nhau ra và bình tĩnh lại.
Lúc đó, tình hình rất nguy cấp, nhưng anh đã bỏ rơi cô ấy và đưa Tiểu Nhan đến bệnh viện.
Đây là sự thật không thể xóa nhòa, vì vậy tôi nghĩ tốt nhất là hai người nên tạm thời tách ra một khoảng thời gian.”
Tách ra một khoảng thời gian sao?
Tiêu Túc dường như nghe thấy âm thanh vỡ vụn sâu trong nội tâm mình.
Hai người mới kết hôn không lâu, giờ lại phải tách ra ư?
“Tiêu Túc, chuyện này phải trách bản thân anh, anh chưa giải quyết tốt chuyện tình cảm của mình mà đã qua lại với cô ấy.
Lúc đầu anh vẫn còn hoang mang về mối quan hệ này và không mong chờ gì đúng không? Tất cả mọi chuyện xảy ra sau này đều là do cách xử sự vô trách nhiệm của anh, kể cả vụ hỏa hoạn lần trước anh đi cứu Tiểu Nhan nữa, bạn gái của anh lại ở ngay bên ngoài.
Tôi cảm thấy đối với cô ấy mà nói, chuyện này là sự đả kích vô cùng lớn, lại một lần nữa, anh vẫn không chọn cô ấy, anh cảm thấy trong lòng Tiểu Bạch, cô ấy còn có thể tin anh hay sao?”
Lời nói của Hàn Minh Thư có thể nói là như châu như ngọc, cô nói tới mức Tiêu Túc không phản bác được câu nào.
Lời cô nói không hề sai chút nào, thậm chí còn khiến Tiêu Túc nhận ra điểm mấu chốt trong vấn đề này.
Đó là cậu ta đã cứu Tiểu Nhan không chỉ một lần.
Trong trận hỏa hoạn vừa rồi, cậu ta lao vào để cứu Tiểu Nhan, khiến cho toàn thân bị thương, sau này Tiểu Nhan thỉnh thoảng nhìn thấy những vết bỏng trên người cậu thì cô ấy luôn tỏ ra đau khổ.
Giang Tiểu Bạch luôn nhớ kỹ chuyện đó, chỉ có điều lúc ấy Tiểu Bạch thông cảm cho cậu ta nên mới không so đo.
Nhưng nếu chuyện tương tự lại xảy ra lần nữa, vậy thì không có nghĩa là Tiểu Bạch vẫn không để ý như trước.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Túc cảm thấy rất hối hận, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ nghĩ lại cũng không thể làm gì nữa.
“Những lời tôi nói với anh đều xuất phát từ tấm lòn của tôi.
Nếu như chuyện như thế này xảy ra với tôi và Dạ Âu Thần thì…”
Cô vẫn chưa kịp nói xong câu nói này thì Dạ Âu Thần đã ngắt lời cô: “Đừng nói nhảm, làm sao anh có thể bỏ mặc em đi cứu những người phụ nữ khác được chứ? Anh còn không thèm liếc nhìn người khác, chứ đừng nói là đi cứu người.”
Thực ra Hàn Minh Thư lấy chính mình và Dạ Âu Thần làm ví dụ cho Tiêu Túc nghe để mọi thứ trở nên trực quan hơn, cũng không có nghĩa là chuyện này chỉ xảy ra giữa hai người đó.
Cô bất đắc dĩ nhìn Dạ Âu Thần một cái, nhẹ giọng mắng: “Em có nói là chuyện này sẽ xảy ra đâu? Em chỉ lấy ví dụ thôi mà, anh khẩn trương cái gì?”
“ờ”
“Hay là anh có tật?”
“Làm sao có thể?” Dạ Âu Thần siết chặt vai cô: “Vợ à, loại chuyện này cũng chỉ có cái quả dưa đần Tiêu Túc mới có thể làm ra được thôi, vợ của anh là quan trọng nhất, đạo lý này Dạ Âu Thần anh hiểu rất rõ mà”
Tiêu Túc – người bị gọi là một quả “
dưa chuột đần: “…
Cậu Dạ, anh có thể cho tôi chút mặt mũi được không? Hai bên vẫn còn đang nói chuyện điện thoại mà, có muốn chửi tôi đi nữa thì không thể đợi đến khi cúp máy rồi mới chửi được sao?
Tiêu Túc thực sự là bó tay toàn tập.
Sau đó, cô nghe thấy Dạ Âu Thần nói với Tiêu Túc: “Tiêu Túc, cậu nghe thấy những gì tôi vừa nói rồi à?”
“ừm”
Tiêu Túc đờ đẫn đáp.
“Vậy cậu nói xem cậu có phải là quả dưa đần không? Bất kể là thời điểm nào, cậu chỉ cần lựa chọn người phụ nữ của mình là được”
Dạ Âu Thần hiểu sâu sắc điều này.
“Được rồi, anh im đi cho em”.
Danh Sách Chương: