Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1934:

 

Vì sắc mặt của Tiêu Túc không được tốt cho lắm mà những nhân viên này cũng sợ làm mất lòng khách hàng nên chỉ có thể khuân đồ đi trong nơm nớp lo sợ, còn Tiêu Túc thì đứng ở một bên nhìn họ làm việc bằng ánh mắt lạnh lẽo.

 

Bịch”

 

Có một nhân viên đi không cẩn thận nên vấp vào chân ghế khiến chiếc ghế đổ lăn ra sàn, Tiêu Túc thấy thế thì nhíu chặt mày: “Các anh nhẹ tay một chút giùm tôi, mấy món đồ này đều là những thứ mà bình thường cô ấy đều nâng niu một cách cẩn thận, các anh làm vỡ thì phải làm sao hả?”

 

“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi sẽ chú ý hơn”

 

Cậu nhân viên làm đổ chiếc ghế xin lỗi ngay tức khắc: “Tôi sẽ chú ý cẩn thận hơn”

 

Nhìn dáng vẻ ngốc ngốc của cậu nhân viên đó thì Tiêu Túc cũng không đành lòng nổi giận với cậu ta nữa, chỉ là vừa nấy Tiêu Túc cảm thấy hơi đau lòng mà thôi.

 

Sau khi suy nghĩ một chút, đột nhiên Tiêu Túc nói: “Các anh không cần chuyển nữa”

 

Cậu nhân viên kia tưởng vì mình làm đổ ghế khiến khách hàng mất hứng nên vội vàng nói lời xin lỗi thêm lần nữa: “Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, tôi bồi thường cho anh được không?”

 

Người dẫn đầu đội nhân viên đó cũng đi tới: “Anh này, em tôi hơi đần một chút chứ không phải cậu ấy cố ý đâu, tôi thay mặt em tôi xin lỗi anh”

 

Tiêu Túc ngước mắt nhìn cậu ta: “Chuyến vận chuyển này bao nhiêu tiền, tôi trả cho các anh, coi như các anh đã vận chuyển xong đồ rồi”

 

Người dẫn đầu đội nhân viên đó sững người mất một lúc vì không thể hiểu được.

 

Nhưng cậu nhân viên làm đổ ghế kia thì nghĩ tới điều gì đó nên chạy tới cười hì hì một tiếng: “Anh à, có phải cô Giang là bạn gái của anh đúng không? Hai người đang dõi nhau nên bạn gái anh muốn dọn đi đúng không? Trước đây bạn gái tôi dõi tôi thì cũng làm như thế này này, hì hì”

 

Cậu ta vừa mới dứt lời thì đã bị người dẫn đầu đó vỗ cho một cái: “lm miệng, đừng có nói lung tung.”

 

Nhưng Tiêu Túc lại không phủ nhận mà chỉ hỏi: “Hết bao nhiêu tiền?”

 

“Anh này, chúng tôi không chuyển đồ mà lại nhận tiền như thế thì cũng không được hay cho lắm.

 

“Sao tôi để các anh đi một chuyến uổng công như vậy được chứ? Hơn nữa tiền này cũng không phải cho các anh”

 

“Ông anh này, ý anh là gì vậy?”

 

Tiêu Túc nhìn anh ta bằng ánh mắt tĩnh lặng như mặt nước rồi một lát sau mới nói: “Tôi trả tiền cho các anh, không cần biết các anh dùng lí do gì, tôi chỉ cần biết các anh phải nói với cô ấy rằng các anh không di chuyển đồ đạc được, tuyệt đối không được giúp cô ấy”

 

Cuối cùng người dẫn đầu cả đám cũng hiểu ý Tiêu Túc, hóa ra em của anh ta đã đoán đúng, người đàn ông này đang cãi nhau với bạn gái mình.

 

Nghĩ lại một chút mới thấy, giọng nói của cô gái họ Giang kia xem chừng còn rất trẻ, mà chắc Tiêu Túc cũng chỉ hơn cô ấy một vài tuổi mà thôi.

 

Tiếp đó, khắp nhà đều là vật dụng của con gái nhưng người đi ra mở cửa lại là một người đàn ông mặt âm trầm đen như mực lại không thấy cô gái nào xuất hiện trong nhà cả, vậy đến tám mươi phần trăm là hai người này đang cãi nhau rồi.

 

Sau cùng mấy nhân viên chuyển nhà cũng nhận tiền của Tiêu Túc rồi rời đi.

 

Giang Tiểu Bạch về đến nhà, đẩy cửa ra thấy trong nhà trống rỗng không có đồ đạc gì cả thì ngồi lên tấm thảm trên mặt đất trong sự ngây ngô.

 

Vì sống chung với Tiêu Túc trong khoảng thời gian này nên cô ấy đã mang hết đồ đạc sang đó, thực ra bây giờ nghĩ lại thì cô ấy cảm thấy hơi buồn cười.

 

Cô ấy và Tiêu Túc chỉ giả vờ yêu nhau thôi, không hiểu lúc đó đầu óc cô ấy bị chập mạch hay sao mà lại dọn sạch đồ chuyển sang nhà Tiêu Túc vậy hả? Để tiện sinh hoạt à? Nhưng sao cô ấy có thể chắc chắn rằng hai người sẽ chung sống cùng nhau trong tương lai được cơ chứ!

 

Chỉ cần cô ấy và Tiêu Túc không ở cạnh nhau thì chắc chắn là cậu ta sẽ có bạn gái mới rồi.

 

Nghĩ vậy nên trong lòng Giang Tiểu Bạch cảm thấy buồn buồn, cô ấy vươn tay ra ôm lấy hai má của mình rồi ngồi nguyên tại chỗ mà than thở: “Sớm biết như vậy thì mình đã mang một ít đồ đi thôi, để bây giờ trở về sẽ không lâm vào hoàn cảnh thứ gì cũng không có như thế này. Nhưng mà cũng không sao, lát nữa nhân viên chuyển nhà sẽ vận chuyển đồ đạc đến đây giúp mình.

 

Chuyện này muốn trách thì cũng phải trách Tiêu Túc, không hiểu kiểu gì nữa, sao ở một mình mà nhà cửa lại trống rỗng như thế, đâu phải anh ấy không có tiền đâu cơ chứ!”

 

Càng nói Giang Tiểu Bạch càng tức giận rồi cuối cùng chuyển qua trách mắng Tiêu Túc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK