Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sống cũng khá tốt.

 

“Hàn Thanh”

 

Đang lúc suy nghĩ, một giọng nói run rẩy truyền đến.

 

Hàn Thanh theo nguồn phát ra âm thanh nhìn lại, một người phụ nữ ăn mặc tự nhiên, giữa hai đầu lông mày có sự ôn hòa đứng nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn không thể kiềm chế.

 

Thoạt nhìn hơi lạ, nhưng lâu dần dưng như lại gắn với hình bóng trong ký ức, rồi thành quen thuộc.

 

Ánh mắt và vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Thanh dịu đi một chút: “Là cô, bác trai, bác gái không sao chứ?” Hứa Yến Uyển không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này khi nhìn thấy người bạn thuở nhỏ của mình, bởi vì có quá nhiều chuyện muốn nói. Nhưng bây giờ cô ta không thể nói một lời, và cô ta cùng Hàn Thanh đã trai qua rất nhiều khó khăn.

 

Khi anh ta hỏi một câu như vậy, đôi mắt Hứa Yến Uyển không khỏi dần dần đỏ lên.

 

Mặc dù đã kiềm chế cảm xúc, nhưng cô ta đã rất cô đơn và bơ vơ trong nhiều ngày, sau khi nhìn thấy người mình muốn gặp nhất, cảm xúc của cô ta bắt đầu có chút mất kiểm soát.

 

Bầu không khí dường như trở nên vi diệu hơn một chút.

 

Hứa Yến Uyển vội vàng xoay người, vươn tay lau nước mắt nơi khóe mắt, hồi lâu sau mới quay người lại.

 

Đôi mắt vừa mới khóc vẫn còn đỏ hoe, đọng lại chút hơi nước trong đôi mắt xinh đẹp, cô ta mỉm cười nói nhỏ: “Xin lỗi, lâu quá không gặp người nên hơi mất kiểm soát. Các người không để tâm chứ?”

 

Khi cô ta nói, Hứa Yến Uyển cũng nhìn Hàn Minh Thư và nhóm của cô, không chỉ nhìn về phía Hàn Thanh.

 

Hàn Minh Thư cười lắc đầu.

 

Hàn Thanh im lặng một hồi, cầm lấy khăn giấy bên cạnh đi về phía trước: ‘Lau đi”

 

Hứa Yến Uyển đã xin lỗi và nhận nó.

 

Đậu Nành nhìn cảnh này có chút khó chịu.

 

Dù biết đối phương không hề làm gì, cô ta chỉ không kiềm chế được cảm xúc và rơi nước mắt, nhưng cậu của cậu bé đã thực sự đưa khăn giấy cho cô ta, điều này khiến Đậu Nành rất không vui.

 

Nhưng cậu bé không nói, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Hàn Minh Thư.

 

Hàn Minh Thư búng trán nói nhỏ: ‘Đừng suy nghĩ nhiều, người ta là bạn cũ, dì Tiểu Nhan là dì tương lai của con, chuyện này sẽ không thay đổi”

 

Suy nghĩ bị nhìn thấu, Đậu Nành khẽ khịt mũi: “Con không quan tâm đến điều này.”

 

“Thật sao?” Hàn Minh Thư chọt chọt cái trán gật gật đầu: “Con là con trai của mẹ, con nghĩ cái gì chẳng lẽ mẹ lại không biết?” Từ lúc định đi theo, Hàn Minh Thư đã đoán được ý tứ của Đậu Nành. Sau tất cả, thằng bé và Tiểu Nhan đã sống với nhau nhiều năm như vậy, và thằng bé từ lâu đã mong muốn để Tiểu Nhan làm dì của mình.

 

Người phụ nữ tới đây, và người lo lắng nhất có lẽ là Đậu Nành.

 

Đậu Nành khịt mũi một cách nặng nề, không nói thêm nữa, và chắc chắn không phủ nhận.

 

Sau đó, mọi người ngồi xuống, Hứa Yến Uyển giải tỏa cảm xúc, lúc đầu không có gì để nói với mọi người, Hàn Thanh để ý vừa rồi anh ta hỏi ba mẹ cô ta, cô ta không trả lời, đoán chừng có chuyện.

 

Vốn dĩ người ta không muốn nói, anh ta cũng không nên hỏi, nhưng cô ta đến tìm chính mình, hẳn là có lý do.

 

“Bác trai và bác gái… đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Quả nhiên, Hứa Yến Uyển im lặng ngay khi cô ta nhắc đến bố mẹ mình, và phải mất một lúc lâu sau mới nói chậm rãi: “Họ đều đã chết.”

 

“..”

 

Không chỉ Hàn Thanh, những người khác trong bàn ăn đều bị câu trả lời này làm cho sợ hãi, đặc biệt là Hàn Minh Thư , cô bị dọa không nhẹ, nếu cô nghĩ lại, nếu không phải ba mẹ cô ta chết, làm sao cô ta có thể chạy ra đây một mình?

 

Chất?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK