Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1951:

 

Giang Tiểu Bạch cười lạnh, trực tiếp từ chối cô nàng.

 

“Từ lúc cậu đưa Tiêu Túc đến trước mặt tớ, tớ đã hạ quyết tâm sẽ không bao giờ cùng cậu đi uống rượu nữa. Đi vui vẻ nhá, chúc cậu nhanh chóng tìm được nam thần”

 

Nói xong, cô còn nghe thấy tiếng Đường Đường giả vờ khóc lóc ở đầu dây bên kia.

 

“Đừng như vậy, Tiểu Bạch, tớ làm điều đó cũng vì cậu mà thôi. Cậu thấy đó, cũng nhờ tớ mà bây giờ cậu đã là bạn gái của anh ấy, nói không chừng thì chẳng bao lâu sau còn trở thành vợ của anh ấy nữa..”

 

“Cút!”

 

“Nhất định cậu phải đi đám cưới cùng với anh ấy để anh ta tận mắt chứng kiến người trong lòng của mình nay lại muốn kết hôn cùng người đàn ông khác để anh ấy nhận thấy rằng cả đời này, anh ấy cũng không có cơ hội quay lại, và sau đó anh ấy sẽ từ bỏ hoàn toàn”

 

Ngay cả khi không nghe Đường Đường nói, bản thân Giang Tiểu Bạch cũng nghĩ như vậy. Dù gì cô cũng đã lựa chọn ở bên Tiêu Túc, mặc dù cô nói từ bỏ chuyện tình cảm này, nhưng Giang Tiểu Bạch cô không phải là loại người chỉ biết rút lui khi gặp khó khăn.

 

Vì vậy cô nhất định phải chứng minh cho cậu ta thấy cô tốt đẹp, đáng được yêu thương, trân trọng.

 

Cô không tin người đàn ông này sẽ không động lòng”

 

“Cậu không cần nói, tớ tự biết phải làm sao”

 

“Vậy tối nay cùng đi với tớ không?”

 

“Nhất! Quyết! Không! ĐiI”

 

Đêm đó, khi Tiêu Túc chuẩn bị leo lên giường đi ngủ liền nhìn thấy Tiểu Bạch nằm quay lưng lại với cậu ta, tự ôm gối ngủ thiếp đi.

 

Bỗng chốc sự yên tĩnh trong phòng khiến Tiêu Túc có chút khó chịu.

 

Bởi vì những ngày hẹn hò này, tuy buổi tối hai người không làm gì, nhưng Giang Tiểu Bạch bắt buộc cậu ta phải hôn chúc cô ấy ngủ ngon rồi mới được phép đi ngủ.

 

Nhưng tối hôm nay cô ấy lại không chờ cậu ta, ôm gối của mình đi ngủ trước, cũng không ôm cánh tay cậu ta nói muốn hôn chúc ngủ ngon như mọi hôm.

 

Loại cảm giác chênh lệch này làm cho Tiêu Túc cảm thấy kỳ lạ.

 

Có điều cậu ta cũng không truy cứu chuyện này lâu, chỉ đưa tay lên sờ qua miệng mình rồi xốc chăn lên nằm xuống góc bên kia giường.

 

Giang Tiểu Bạch ngủ rất say, giống như không hề biết Tiêu Túc đang buồn bực trong lòng.

 

Tiêu Túc nghiêng người nhìn gáy cô thở dài.

 

Cô gái này ban ngày còn tức giận như vậy, giờ thì lại quay lưng về phía cậu ta, an tâm ngủ ngon, rốt cuộc cô ấy có thật sự tức giận không, hay là mặc dù đang tức giận nhưng rất nhanh sẽ quăng việc này ra đầu quên đi mất.

 

Suy đi nghĩ lại mãi Tiêu Túc liền mất ngủ cả đêm.

 

Sau đó, khi cậu ta tỉnh lại vào ngày hôm sau thì đã không thấy bóng dáng Giang Tiểu Bạch ở bên cạnh đâu, cậu ta hoảng sợ, lập tức ngôi dậy, chạm qua chỗ Giang Tiểu Bạch nằm hôm qua, chỗ nằm lạnh lẽo, như chưa từng có người nằm ở đó.

 

Đi đâu mất rồi!

 

Tiêu Túc nheo mắt, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

 

Mở cửa phòng ra, Tiêu Túc liền trông thấy Giang Tiểu Bạch đang ngồi trên sô pha, tivi đang chiếu một bộ phim tiên hiệp, cô ấy vừa xem vừa ăn đồ ăn sáng tự làm.

 

Có lẽ là nghe thấy tiếng động cho nên Giang Tiểu Bạch liền nhìn sang chỗ cậu ta, hơi nhếch miệng.

 

“Anh tỉnh rồi hả? Em không biết khi nào anh mới tỉnh cho nên không có làm bữa sáng cho anh, đúng rồi, hôm nay anh phải đi làm đúng không? Lát nữa trên đường đi làm anh tự mua bữa sáng là được.”

 

Nói xong thì coi như không có việc gì xảy ra, quay đầu tiếp tục ăn sáng .

 

Tiêu Túc nghe vậy lại không kìm được mà nhíu mày, trước mặt cô gái này bày một đống đồ ăn, lại nói không có làm bữa sáng cho mình.

 

Rõ ràng là cô còn đang tức giận cho nên không muốn cho cậu ta ăn đồ của cô.

 

Tiêu Túc quay người đi đánh răng, sau đó không rời đi ngay mà trực tiếp ngồi xuống cạnh Giang Tiểu Bạch.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK