Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 639: XẤU HỔ

Vừa mới gõ câu này ra xong, không hề nghi ngờ, trên màn hình lại bay ra một đống dấu chấm hỏi, nhìn hết hàng dấu chấm hỏi này đến dấu chấm hỏi khác, bé Đậu Nành cảm giác cậu bé giống như nhìn thấy đám người này bắt đầu đi theo phong cách máy đọc.

Nếu không sao lại toàn gửi mấy tin nhắn giống y như nhau thế? Còn cứ nhắn mãi.

Nhắn một lúc, chắc là thấy bé Đậu Nành không có phản ứng gì, trên màn hình lại yên lặng một lúc lâu, sau đó có người cẩn thận mở miệng.

Phong Thần: {Đậu, cậu đừng đùa bọn tôi, nếu bây giờ cậu mới năm tuổi, vậy không phải tôi chỉ mới mười tuổi thôi sao?}

Tên Mập: {Ha ha ha ha không sai! Tôi cũng chỉ mới ba tuổi, Đậu, có phải tôi phải gọi cậu là anh không?”

Đậu Tương: {Không cần, anh vốn luôn gọi tôi là đại ca rồi.}

Khoai sợi: {Giọng điệu nghiêm túc như thế này, sao tôi cứ có cảm giác giống học sinh tiểu học thế? Mấy anh em à làm sao dây, đột nhiên tôi tin rằng đại ca thật sự chỉ mới năm tuổi!}

Khoai Sọ: {Xin anh hãy mau tỉnh táo lại đi? Chỉ số IQ của đại ca là thứ mà một đứa nhỏ năm tuổi có được sao? Bệnh tâm thần à?}

Khoai sợi: {Vì sao mọi người lại không tin tôi? Cho dù mọi người không tin tôi thì cũng phải tin đại ca chứ, chính đại ca đã tự nhận cậu ấy chỉ có năm tuổi mà!}

Phong Thần: {Đại ca chỉ đùa với chúng ta thôi, anh cũng tin à?}

Tên Mập: {Tôi kể một câu chuyện đùa này, thật ra tôi là nữ đó.}

Khoai Sọ: {Biến.}

Bé Đậu Nành thấy mọi người không tin cậu bé, cũng không quá để ý, không tin thì cứ không tin đi, dù sao cậu bé cũng thấy không có vấn đề gì.

Đậu Tương: {Tôi phải offline đây, mami nói không được ngủ trễ, còn số điện thoại này nọ, chờ lên sau tôi online lại cho mọi người sau.}

Nói xong, bé Đậu Nành cũng không quan tâm bọn họ có phản ứng gì, lập tức offline, để lại một đám người đứng ngơ ngác trong gió.

Lúc này, trên máy bay bay đi nước ngoài, khoang thương vụ vô cùng yên lặng, máy bay đang bay trong trạng thái cân bằng, tiếp viên hàng không đã bắt đầu phát cơm trên máy bay.

Hàn Minh Thư sờ bụng của cô, lại nhìn Dạ Âu Thần đang dựa trên vai cô ngủ.

Anh ngủ rất say, đè cả cơ thể lên người cô, nếu không phải cô còn có thể dựa vào ghế thì Hàn Minh Thư cảm thấy cô không thể chống đỡ nổi.

Anh vốn rất cao, bây giờ lại đè cả cơ thể lại, một thời gian dài Hàn Minh Thư đương nhiên chịu không nổi.

Nếu không phải thấy mấy ngày nay anh chưa chợp mắt, Hàn Minh Thư chắc chắn sẽ đẩy anh ra.

Nhưng bây giờ cô vẫn để anh tựa vào, lúc đưa cơm trên máy bay đến, tiếp viên hàng không thấy bên cạnh cô có người đang ngủ, lập tức mỉm cười dùng mắt ra dấu hỏi cô.

Hàn Minh Thư nhớ đến lúc nãy ở nhà hàng Dạ Âu Thần cũng không ăn được bao nhiêu, lập tức gật đầu lấy hai phần cơm từ tiếp viên hàng không.

Sau khi lấy cơm đến, Hàn Minh Thư rũ mắt nhìn Dạ Âu Thần còn đang ngủ say, vẫn duỗi tay đẩy anh.

Lúc đầu Dạ Âu Thần vẫn không nhúc nhích, Hàn Minh Thư ho nhẹ, lại đẩy anh lần nữa, vừa khẽ gọi tên anh.

“Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần!”

Cô gọi mấy tiếng, người dựa vào vai cô ngủ mới có phản ứng, ngước mắt lên nhìn cô.

Có lẽ vì mới tỉnh ngủ nên trong mắt Dạ Âu Thần có chút mê man, cảm xúc lạnh bằng biến mất tăm, trông anh thế này lại có chút hơi giống với bé Đậu Nành khi vừa mới tỉnh ngủ.

Hàn Minh Thư hơi ngẩn ngơ, lúc cô vừa định nói gì đó với anh, anh lại đột nhiên nhướng người lên, sau đó hôn lấy cô.

Đôi môi mềm mại như bông không hề báo trước đã xông lên, sau đó lại nhẹ nhàng rút lui, nhưng mà hình như lại cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, Dạ Âu Thần lại nhướng người lên lần nữa.

Lần này sau khi anh hôn lên thì không nhanh chóng rút lui nữa, mà dừng lại trên môi cô một lúc lâu, giống như vẫn chưa thỏa mãn, duỗi tay nâng mặt cô lên, muốn cạy môi răng của cô ra.

Hàn Minh Thư hoảng sợ lấy lại tinh thần, nhanh chóng đẩy anh ra, nhẹ nhàng nhắc: “Anh điên à? Đang trên máy bay.”

Sau khi đẩy anh ra, Hàn Minh Thư mới phát hiện xung quanh đã có vài người nhìn lén bọn họ, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, không dám đi tiếp xúc ánh mắt với những người đó.

Thật sự quá mất mặt.

Lúc trước khi chờ sân bay như thế, bây giờ trên sân bay cũng lại như vậy.

Tên khốn nạn này không biết đang ở bên ngoài sao?

Dạ Âu Thần nhìn lướt xung quanh, hình như mới phản ứng lại đang ở đâu, quay đầu lại nhìn vàng tai đỏ rực của Hàn Minh Thư, môi mỏng không nhịn được cong lên.

“Kêu tôi dậy làm gì?”

Vừa hỏi, Dạ Âu Thần còn nhịn không được ngáp một cái, giống như chưa ngủ đủ.

Sao có thể ngủ được được chứ? Từ lúc lên máy bay đến giờ cũng chẳng được bao lâu, Hàn Minh Thư nhìn thấy trong mắt anh đầy tơ máu, chỉ có thể nói nhỏ: “Không phải anh còn chưa ăn cơm chiều sao? Anh ăn chút đi rồi ngủ tiếp.”

Dạ Âu Thần mới phát hiện ra trước mặt có thêm hai phần cơm.

Bình thường anh sẽ không đụng vào mấy thứ này, nhưng bây giờ người bảo anh ăn cơm đổi thành Hàn Minh Thư, đột nhiên Dạ Âu Thần cảm thấy thử một lần cũng không tệ.

“Được.”

Anh đồng ý, sau đó cúi đầu ăn cơm cùng Hàn Minh Thư.

Lúc ăn cơm, bởi vì ngồi khá gần, hơn nữa còn cùng hàng ghế, khi Dạ Âu Thần phát hiện ra cô thích ăn món gì thì sẽ gắp món đó trong phần của anh sang cho cô.

Làm vậy vài lần, Hàn Minh Thư lập tức nhíu mày nhìn anh.

“Sao anh lại gắp hết thức ăn cho tôi? Anh không thích ăn?”

“Không phải em thích sao?” Dạ Âu Thần hỏi lại, liếm môi: “Tôi thấy em luôn ăn mấy món này.”

Hàn Minh Thư: “… Ai nói tôi thích ăn món này chứ?”

“Em không thích?” Dạ Âu Thần nheo mắt: “Vậy sao em lại ăn nó trước?”

“Món ngon phải để lại cuối cùng chứ.”

Dạ Âu Thần: “…”

Đây là thói quen kỳ lạ gì thế? Chừa món ngon đến cuối cùng?

“Anh không biết sao? Để đến cuối cùng mới càng ngon hơn.” Nói xong, Hàn Minh Thư nghĩ đến gì đó, khóe môi giật giật: “Đừng nói là anh thấy tôi ăn nó mãi là vì thích nó, cho nên anh mới…”

Dạ Âu Thần gật đầu, vẻ mặt khó coi.

“Ai biết em lại có thói quen này chứ?”

Hàn Minh Thư hơi bực bội, đành phải đẩy hết mấy món anh gắp sang qua một bên, ăn rất khổ sở, cô không muốn ăn.

“Em không ăn thì trả cho tôi, đẩy sang một bên làm gì?” Dạ Âu Thần nhíu mày nói.

“Anh còn muốn ăn sao?” Hàn Minh Thư trợn to mắt, hơi kinh ngạc: “Tôi còn tưởng anh sẽ chê nó…”

“Nước miếng của em tôi cũng đã ăn rồi, còn chê gì nữa?” Dạ Âu Thần không coi ai ra vì mà gắp thức ăn trong chén của cô về.

Hàn Minh Thư: “…”

Cảm nhận được người xung quanh lại quay sang nhìn, Hàn Minh Thư thật sự muốn đào cái lỗ chui xuống.

Ăn bữa cơm trong cơn xấu hổ tột cùng, những người khá vô cùng nhiều chuyện, sau đó thỉnh thoảng lại nhìn sang bên này, có lẽ là cảm thấy cô đang xấu hổ, Dạ Âu Thần đột nhiên ngẩng đầu, bắn ánh mắt sắc bén lạnh lùng sang mấy người kia, giống như tên bắn lén.

Sau khi mấy người kia nhận được ánh mắt chết chóc của Dạ Âu Thần, đành nhanh chóng dời mắt đi, vờ như chưa có việc gì xảy ra.

Hàn Minh Thư nhắm mắt, nuốt xuống miếng thức ăn cuối cùng, ngực như bị tảng đá đè lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK