Mặc dù Tiêu Túc không biết chuyện gì phát sinh, nhưng thông qua Lương Nha Hòa cuối cùng cũng nghe hiểu, dù sao chuyện ở siêu thị hôm đó cũng là cậu ta làm sai, cậu ta không nên để Tiểu Bạch ở lại siêu thị một mình như vậy.
Cô ấy nói không sao, vậy mà cậu ta lại tưởng thật mà cứ thế cho qua sự việc này.
Chưa từng có nghĩ tới muốn đền bù cho cô, bây giờ bị Lương Nha Hòa nhắc nhở, Tiêu Túc cũng cảm thấy bản thân cũng cần phải làm gì đó.
Thế là ngày hôm sau, Tiêu Túc liền đi mua cho đứa con còn chưa ra đời một cái khóa trường mệnh, còn có một đôi bông tai vừa mới đưa ra thị trường, mua về tặng cho Tiểu Bạch của cậu ta.
Giang Tiểu Bạch từ hôm qua đến bây giờ cảm xúc vẫn không được yên ổn, thời điểm nhìn thấy Tiêu Túc cầm đồ vật tặng cho cô, trên mặt biểu lộ nhàn nhạt.
“Mua cho cô cùng với con, nhìn thử xem?”
Giang Tiểu Bạch đưa tay tiếp nhận, mở ra nhìn thoáng qua.
Lễ vật mua cho cô, cô nhìn thấy cũng không có phản ứng gì, nhưng đến lúc nhìn thấy cái khóa trường mệnh cho con mình, sóng mắt Giang Tiểu Bạch rõ ràng xúc động một chút.
Đầu ngón tay trắng nốn nhẹ nhàng mơn trớn đường vân của khóa trường mệnh, yêu quý đồng thời lại sợ đụng vào sẽ xấu nên cô cẩn thận từng li từng tí, một lát sau cô đem khóa trường mệnh hoàn toàn cầm lấy.
“Thích không?” Tiêu Túc hỏi cô.
“Thích”
Tay Giang Tiểu Bạch bưng lấy cái khóa trường mệnh, nhẹ nhàng gật gật đầu, “Rất thích, cảm ơn anh”
Nghe được cô nói câu kia cảm ơn kia, tươi cười bên môi Tiêu Túc liền phai nhạt đi mấy phần, không biết vì cái gì, cậu ta luôn cảm thấy cảm xúc của Tiểu Bạch rất sa sút, dựa theo ý của Lương Nha Hòa là, phụ nữ mang thai xuất hiện cảm xúc không tốt là chuyện rất bình thường, để cậu ta quan tâm cô thêm.
Đặc biệt là mấy ngày gần đây.
Cho nên Tiêu Túc trực tiếp xin nghỉ mang thai sớm, dự định mấy ngày nay đều thời thời khắc khắc bồi tiếp Giang Tiểu Bạch.
“Hai ngày này rốt cuộc là sao vậy?”
Giang Tiểu Bạch ngẩng đầu, mỉm cười nhìn qua hắn.
“Tiêu Túc.”
“Ừ?”
“Anh nói chúng ta sinh, là bé trai hay bé gái?”
Cô đột nhiên nhắc đến vấn đềgiới tính của con cái, Tiêu Túc phải mất một lúc mới phản ứng được, nửa ngày sau mới nói: “Con trai con gái đều được, chỉ cần là em sinh, anh đều thích.”
Lời này nghe, thật động lòng người.
Bên môi Giang Tiểu Bạch chứ mấy phần ý cười ôn nhu, thanh âm lại càng nhẹ nhàng.
“Nếu là nữ bé gái, liên gọi là Tiêu Nhu, nếu là bé trai, vậy thì gọi nó là Tiêu Vọng có được hay không?”
“Tên em đều nghĩ kỹ rồi?”
“Ừm, hai ngày nay em đã nghĩ rồi”
Giang Tiểu Bạch gật đầu: “Tùy tiện suy nghĩ một chút, cảm thấy hai cái tên này rất tốt, anh cảm thấy thế nào?”
Tiêu Túc không nghĩ nhiều như vậy, gật đầu.
“Cô cảm thấy tốt, vậy thì tốt rồi.”
Giang Tiểu Bạch cười cười, cúi đầu tiếp tục nhìn kỹ khóa trường mệnh trong tay, vừa nói: “Còn có, về sau đừng để con đi nhà trẻ quá sớm, nơi đó thầy cô phải trông coi quá nhiều đứa trẻ, nếu để cho nó đi, có thể sẽ chiếu cố không đến, cho nên chờ đến khi lớn hẳn lên đi”
Nghe những lời này, Tiêu Túc cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cậu ta cái gì cũng không có nhiều lời, theo lời cô gật đầu: “Được!”
“Được, đây chính là đứa trẻ duy nhất của chúng ta, cho nên anh nhất định phải đối tốt với nó, không được đánh nó, mắng nó, có nghe không?”.
Danh Sách Chương: