CHƯƠNG 117: KHÔNG THẤY CÔ NỮA
Thẩm Dĩnh dường như một đêm không ngủ, cả người như được nước mắt gột rửa, khóc đến mắt cũng đau, vẫn không ngừng lại được, cô cũng không muốn tiếp tục khóc nữa, nhưng cả người lại chìm vào bi thương, không thể thoát ra được.
Ngày thứ hai tỉnh lại, gối đầu cô vẫn chưa khô, đi vào buồng tắm, nhìn sắc mặt trắng nhợt như quỷ của mình trong gương, vô lực nhếch khoé miệng.
Đợi cả một đêm, vẫn không có tin tức của anh.
Thất vọng, tuyệt vọng, lại không có kỳ vọng.
Cứ vậy đi.
Ý nghĩ này lướt qua trong đầu, vành mắt lại đỏ lên, tiến lên một bước vặn vòi hoa sen, tiếng nước róc rách vang lên bên tai, cô đưa lên mặt không rõ đâu là nước mắt đâu là nước.
Không đi làm, không muốn đi, không muốn đối mặt với bất kỳ thứ gì liên quan đến Lục Hi, sợ bản thân không kiềm chế được cảm xúc lại khóc.
Cô không muốn để người khác nhìn thấy bản thân yếu đuối như vậy, càng không có cách nào đối mặt với những ngọt ngào đã cùng anh trải qua.
‘Reng reng’…
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô cố ý đặt âm lượng lớn nhất, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ cuộc điện thoại nào, Thẩm Dĩnh nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nhìn tên người hiển thị trên màn hình nhưng lại không phải người mà mình hy vọng trong lòng.
Ngừng lại một giây mới nhận điện thoại, giọng nói Phùng Tuyết Du thanh thuý lại không kiên nhẫn: “Không nhịn được nữa, tớ thật sự không nhịn được nữa rồi, ông tớ hôm nay bệnh cũ tái phát, không ngừng làm phiền tớ!”
Thẩm Dĩnh tâm thần bất định, không có cảm xúc gì: “Làm sao vậy?”
“Vẫn là chuyện công việc, cứ muốn khống chế tớ, tớ là người chứ có phải công cụ đâu, tớ hai mươi tư tuổi rồi vẫn không thể quyết định bản thân muốn làm gì sao?!” Phùng Tuyết Du nóng nảy hận không thể hét vỡ cổ họng: “Phiền đến mức tớ muốn đi chơi, ai cũng đừng mong tìm được tớ, cho bọn họ sốt ruột!”
Lông mi Thẩm Dĩnh khẽ run: “Cậu muốn đi đâu?”
“Cũng chưa quyết định, thành phố H? Bên đó có hải đảo, tớ vẫn luôn muốn đi nhưng chưa có cơ hội.”
“Cùng đi đi.”
“Ừm, chủ yếu là… Aiya, đợi đã, đợi đã, cậu nói gì cơ? Cùng đi? Cậu cũng muốn đi?” Phùng Tuyết Du lúc này mới phát hiện cảm xúc Thẩm Dĩnh có gì đó không đúng: “Có phải cậu xảy ra chuyện gì rồi không?”
Khoé miệng Thẩm Dĩnh hơi run, rốt cuộc vẫn nhịn lại: “Không có gì, gần đây muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Cậu tự chạy ra ngoài, tổng giám đốc Lục nhà cậu có đồng ý không?” Phùng Tuyết Du nhanh miệng, nói xong cô liền hối hận, rõ ràng hai người xảy ra vấn đề gì đó, nahnh chóng chuyển chủ đề: “Nếu không tớ đến tìm cậu nhé, chúng ta gặp nhau rồi nói.”
“Được, bây giờ tớ sẽ thu dọn hành lý.”
Phùng Tuyết Du vừa nghe cô muốn ‘thu dọn hành lý’, miệng mở ra lại khép vào, chỉ nói một câu: “Vậy trên đường cậu chú ý an toàn.”
“Được.”
Chín giờ sáng, Thẩm Dĩnh sửa soạn hành lý xong, trở về phòng khách lại nhìn điện thoại trên bàn, vẫn trống trơn như cũ, không một tin nhắn, cũng không có cuộc gọi nào.
Cô chết lặng buông điện thoại xuống, kéo hành lý xoay người ra ngoài, một bước hai bước, đóng cửa lại, để lại một căn phòng yên tĩnh.”
…
Bốn mươi phút sau, xe taxi dừng trước cửa biệt thự nhà họ Phùng, mặc dù không có khí phách như biệt thự Ngự Cảnh Viên nhưng cũng coi như xa hoa.
Thẩm Dĩnh nhấn chuông cửa, rất nhanh cánh cửa lớn liền mở ra.
Cô vừa vào phòng khách liền va vào Phùng Tuyết Du, cô ấy ôm cô: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi, tớ ở nhà một mình buồn chán muốn chết!”
Vì là thứ hai nên nhà họ Phùng rất yên tĩnh, chỉ có một mình Phùng Tuyết Du ở nhà, Thẩm Dĩnh thả lỏng không ít, gần đây tin tức về cô quá nhiều, sợ gặp cha mẹ Phùng Tuyết Du sẽ lúng túng.
“Cậu thật sự mang hành lý tới à?” Phùng Tuyết Du bảo dì người làm kép vali cô vào: “Sao thế, cãi nhau với tổng giám đốc Lục à?”
“Ừm, không cần căng thẳng, vừa lúc tớ muốn đi giải sầu một chút.” Thẩm Dĩnh không nói với cô ấy, không phải không muốn nói mà là không biết nên nói thế nào.
Chuyện thế này dường như nói thế nào đều khó khiến người khác tiếp nhận.
Phùng Tuyết Du thấy cô rầu rĩ, cũng không hỏi sâu hơn nữa, vỗ tay một cái: “Đã thế thì chúng ta đến thành phố H hai ngày đi, cậu xin nghỉ phép đi, chúng ta nghỉ mười ngày nửa tháng, không vấn đề chứ?”
“Được.” Thẩm Dĩnh cười, đừng nói mười ngày nửa tháng, lâu hơn nữa cũng được.
Hai người xem vé máy bay cùng ngày, vừa hay có một chuyến bay thẳng tới đó, đặt xong liền tới thẳng sân bay.
Trên đường, Phùng Tuyết Du lái xe, Thẩm Dĩnh ngồi bên ghế phụ, suốt quá trình đều nhìn phong cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, thứ lướt qua cực nhanh ngoài cây cối và người đi đường, còn có trái tim không ổn định của cô.
“Du Du, tớ ra ngoài không cầm điện thoại, gần đây nếu như có người liên lạc với cậu, cậu cứ nói không biết tớ ở đâu nhé.”
Phùng Tuyết Du kinh ngạc nhìn cô: “Sao lại chơi trò mất tích vậy? Đến lúc đó Lục Hi không tìm được cậu, sẽ không lột da tớ chứ?”
Thẩm Dĩnh bất lực cười khổ: “Anh ấy không có thời gian quan tâm tớ đâu.”
Phùng Tuyết Du lo lắng cho cô, nhìn vẻ mặt cô bây giờ luôn cảm thấy sự việc phức tạp hơn cô ấy nghĩ.
“Tiểu Dĩnh, cho dù xảy ra chuyện gì, tớ đều ở bên cậu, cậu chỉ cần biết một điểm này là được rồi.”
Thẩm Dĩnh cảm động vô cùng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại gật đầu, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Cảm ơn.”
…
Tình hình bên này của Thẩm Dĩnh, Lục Hi ở thành phố Q xa xôi vẫn chưa biết, mười giờ sáng, anh bị tiếng gõ cửa ầm ĩ đánh thức, từ trên giường ngồi dậy, đầu đau như muốn nứt ra, trên người vẫn mặc bộ quần áo đi xã giao tối qua.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua, đôi mày anh tuấn nhíu lại, anh có uống nhiều như vậy đâu, sao lại say thành như này?
Bước chân có chút không vững ra ngoài mở cửa, Trịnh Tinh Cung đứng bên ngoài, vẻ mặt sốt ruột: “Tổng giám đốc Lục, ngài không sao chứ? Gõ cửa mãi mà không thấy ngài có phản ứng gì, trưa nay chúng ta còn có một cuộc họp.”
Lục Hi nâng tay day day Thái Dương, từng đợt đau nhức truyền tới: “Tối qua tôi uống say à?”
Trịnh Tinh Cung nhớ lại, nhớ đến tổng tài nhà mình tối qua đứng cũng không vững, gật đầu: “Hình như vậy.”
Lục Hi không nói ra được cảm giác kỳ lạ, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng: “Tối qua có xảy ra chuyện gì không?”
“Xảy ra chuyện gì…” Trịnh Tinh Cung nói đúng sự thật: “Tối qua sau khi tôi dìu ngìa về phòng, ngài liền để tôi rời đi.”
Lục Hi trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Sau khi về lại phòng, người đàn ông cầm điện thoại, nhìn lịch sử cuộc gọi một lần, tìm số Thẩm Dĩnh gọi đi, tiếng chuông vang lên rất lâu những không có ai nghe máy, anh lại gọi lần nữa vẫn là như vậy.
Nhìn thời gian, mười rưỡi sáng, có lẽ đang bận nhỉ?
Lục Hi cúp điện thoại, nghĩ tới cuộc họp lát nữa, nhanh chóng rửa mặt mũi thay quần áo, nghĩ trong lòng sau khi họp xong sẽ gọi lại cho cô.
Nhưng anh không ngờ, một lần đợi này, không những không đợi được mà người cũng không thấy đâu.
Mười hai rưỡi trưa, hội nghị kết thúc, một đoàn người mặc âu phục cao cấp nối đuôi nhau ra ngoài, Lục Hi cũng chen chúc trong đám người.
Mấy người đang giao lưu với nhau, bỗng nhiên Trịnh Tinh Cung cầm điện thoại vội vã chạy tới: “Tổng giám đốc Lục, không liên lạc được với cô Thẩm…”