CHƯƠNG 466: ĐỘT NHIÊN NHỒI MÁU NÃO
Sau khi Thẩm Tiếu nghỉ hè, cửa hàng của Thẩm Dĩnh cũng vì nguyên nhân học sinh nghỉ hè mà trở nên bận rộn hơn. Mặc dù cô đã cố hết sức để dành thời gian ở bên con, nhưng nhiều thời gian rảnh vẫn chăm sóc không được.
Đúng lúc Mã Thiên Xích phải trở về London một chuyến, sau ba, bốn ngày sẽ trở lại, Thẩm Tiếu đã lâu chưa trở lại nước Anh, cho nên đã đưa ra lời đề nghị muốn đi cùng Mã Thiên Xích,Thẩm Dĩnh suy nghĩ một chút sau đó thì đồng ý.
Trước khi đi, cô không ngừng dặn dò, người làm mẹ mãi mãi không hết lo lắng cho con. Trước đây, Thẩm Dĩnh luôn cảm thấy Thẩm Tri Lịch lải nhải phát phiền, nhưng bây giờ khi làm ba làm mẹ rồi, cô rốt cuộc cũng đã cảm nhận được.
Sau khi tiễn một lớn, một nhỏ đi, vốn dĩ còn cho rằng có thể thư dãn một vài ngày, không ngờ, buổi sáng ngày thứ hai nhận được điện thoại của Đào Ly Hinh, bà ta nói rằng Thẩm Tri Lịch đột nhiên bị nhồi máu não, đã đưa đến bệnh viện.
Thẩm Dĩnh vừa nghe xong, không cầm vững điện thoại trong tay, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch: “Mẹ, mẹ đừng hoảng loạn, bây giờ con sẽ qua đó ngay.”
Ngô Diêu nghe thấy tiếng động, ân cần hỏi thăm: “Chị Thẩm, sao thế?”
“Trong nhà có chuyện, chị phải đến bệnh viện một chuyến, chuyện ở cửa hàng nhờ em trông nom, có chuyện gì thì gọi điện cho chị.” Cô vội vàng bàn giao, sau đó cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Cô phóng như bay đến bệnh viện, sau khi đỗ xe, cô chạy nhanh vào thang máy tìm phòng cấp cứu. Lúc này, Đào Ly Hinh đang một mình ngồi trên ghế dài ở hành lang ngoài cửa, cả người bà co quắp lại, nhìn có vẻ yếu đuối, gương mặt ngập sự cô đơn và bất lực.
Thẩm Dĩnh đi đến bên cạnh bà, ôm lấy Đào Ly Hinh: “Mẹ, tình trạng của ba như thế nào rồi?”
“Không tốt lắm, đang cấp cứu bên trong, trên đường đến đây đã không còn ý thức rồi…” Đào Ly Hinh vô cùng lo lắng, khi nói, nước mắt không kiềm được thấm ướt khóe mắt, nghĩ đến cảnh tượng vừa xảy ra ban nãy, trong lòng bà vẫn còn sợ hãi.
Vốn dĩ, hai người muốn ăn sáng xong sẽ ra ngoài đi dạo một chuyến, nghỉ lưu rồi, không có chuyện gì ở nhà, luôn thích ra ngoài đi tản bộ. Ai ngờ, vừa mới thay giày, Thẩm Tri Lịch đột nhiên đứng không vững, một giây sau vịn vào bức tường sau lưng, ngồi xuống, cứ ngồi như vậy không thấy đứng lên.
Thẩm Dĩnh nhìn thấy đền đỏ ngoài phòng cấp cứu sáng lên, trong lòng giống như đặt trên đống lửa, cô nhớ sức khỏe của Thẩm Tri Lịch mặc dù vẫn luôn không quá khỏe mạnh, nhưng mấy năm nay rất đều đặn đi kiểm tra sức khỏe, làm sao lại đột nhiên bị nhồi máu não cơ chứ?
Mà câu hỏi này, chỉ có thể đợi bác sỹ đi ra mới có thể biết được câu trả lời.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, quá trình chờ đợi khá dài, cô và Đào Ly Hinh không ai nói câu nào, có lẽ là quá lo lắng hoặc cũng có thể là không có tâm trạng để nói. Giờ phút này im lặng mới là tốt nhất.
Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên loãng hơn, cửa phòng cấp cứu cuối cùng một lần nữa lại được mở ra.
Bác sỹ đi đầu, phía sau là một nhóm các nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đang đẩy giường bệnh của Thẩm Tri Lịch ra ngoài.
Thẩm Dĩnh giống như lò xo nhảy dựng lên khỏi ghế, bước nhanh đến trước mặt bác sỹ, căng thẳng hỏi: “Bác sỹ, tình trạng ba tôi sao rồi?”
Bác sỹ nam cởi khẩu trang trên mặt xuống, nhìn thoáng qua cô và Đào Ly Hinh: “Hai người là người nhà của bệnh nhân?”
“Đúng vậy, tôi là con gái của ông ấy.”
“Tình trạng của bệnh nhân khá phức tạp, nhưng có thể chắc chắn là nhồi máu não, sau này còn phải tiến hành rất nhiều kiểm tra, hai người đi làm thủ tục nhập viện trước đi, chuyển từ phòng cấp cứu đến phòng điều trị.” Bác sỹ nhìn thấy khóe mắt Đào Ly Hinh khóc đến nỗi sưng đỏ, quay người, nhẹ giọng nói với Thẩm Dĩnh:”Cô đi với tôi một chuyến.”
“Được.” Thẩm Dĩnh đưa túi xách của mình cho Đào Ly Hinh: “Mẹ, đi thẳng đến cửa chắn thứ hai là có thể làm thủ tục nhập viện, trong túi xách của con có tiền mặt, mẹ cứ dùng, con đi với bác sỹ một chuyến.”
“Haz, được được, con đi đi, hỏi bác sỹ về tình trạng của ba con.”
“Mẹ yên tâm đi.”
Thẩm Dĩnh đi theo bác sỹ vào phòng làm việc, trong phòng còn có những người khác, nhưng không hề ồn ào. Bác sỹ mở màn hình máy tính theo dõi mà hay dùng, phía trên là hai tấm chụp CT não đen trắng: “Đây là hai tấm ảnh chúng tôi tạm thời chụp được khi nãy, qua đây có thể thấy, ba cô có hai mạch máu não bị tắc ở các mức độ khác nhau. Một bên là huyết quản nhỏ khá bé, còn một bên là huyết quản lớn khá quan trọng. Nhìn qua âm ảnh, có thể thấy diện tích không nhỏ, có phần hơi chèn ép dây thần kinh não, cho nên dù có tỉnh lại, cũng sẽ khó khăn trong việc cử động, thậm chí sẽ bị liệt nửa người tạm thời.”
Lời của bác sỹ giống như một hòn đá chèn ép trái tim Thẩm Dĩnh, đau đớn khôn nguôi, cô cau chặt lông mày: “Nhưng trước đây ba tôi chưa từng xuất hiện tình trạng này, làm sao đột nhiên lại trở nên nghiêm trọng như vậy?”
Nghe đến đây, bác sỹ lắc đầu, im lặng thở dài: “Nếu là lần đầu tiên phát bệnh thì sẽ không nghiêm trọng như vậy, trước đây chắc chắn đã từng không thoải mái, hoặc là không nói với cô, hoặc là nghĩ là chuyện không quan trọng. Nếu diện tích tắc nghẽn không lớn thì chỉ cần dùng thuốc điều trị là được, nhưng bây giờ nhất định phải phẫu thuật.”
“Ý của bác sỹ là trước đây ba tôi đã từng có triệu trứng?”
“Đúng vậy.” Bác sỹ lấy bệnh lý ra, cúi đầu viết gì đó: “Bây giờ, con cái đều đang ở bên ngoài điên cuồng làm việc, người già đều không muốn gây thêm phiền phức cho họ, cô đợi ông ấy tỉnh dậy thì đi hỏi ông ấy, nhất định trước đây đã từng không thoải mái.”
Thẩm Dĩnh im lặng không nói, mấy năm nay cuộc sống của cô đều không có hai chữ “ổn định”. Nhưng Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh vẫn luôn không trách cô, chưa từng gây phiền phức cho cô. Vì thế cô đương nhiên cho rằng, họ không cần đến mình, mà quên mất họ đã là những người cao tuổi. Có lẽ đôi khi không phải là không cần đến mình mà chỉ là không muốn để cô biết, không muốn gây thêm phiền phức cho cô.
Bác sỹ thấy tâm trạng suy sụp của cô, an ủi: “Cô cũng đừng quá khó chịu, đây là bệnh thường gặp ở người già, điều trị cũng không phải là điều gì khó khăn, chủ yếu phải đợi ba cô làm xong hết kiểm tra rồi mới xác định được.”
“Vậy khi nào chúng tôi có thể tiến hành kiểm tra.”
“Ngày mai, hôm nay vừa mới ổn định lại, trước tiên cứ nghỉ ngơi đã.”
Thẩm Dĩnh nghĩ ngợi, có chút khó mở miệng nói: “Bác sỹ, nếu ngày mai mới kiểm tra, vậy thì chúng tôi muốn chuyển viện.”
“Chuyển viện?” Bác sỹ hơi bất ngờ, bệnh viện này có lẽ là bệnh viện công lập tốt nhất thành phố này rồi: “Cô muốn chuyển đi đâu?”
“Bệnh viện La thị, bên đó có người bạn tôi quen, sẽ tiện hơn một chút.” Thẩm Dĩnh thành thật, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến Thẩm Tri Lịch, cô không thể có chút do dự nào, nhất định phải điều trị ở nơi tốt nhất, ở bệnh viện bên đó, cô tin tưởng La Quyết Trình.”
Vừa nghe đến bốn chữ “bệnh viện La thị”, bác sỹ hiểu ngay, bệnh viện đó không phải chỉ cần có tiền là vào được, mặc dù là bệnh viện tư nhân nhưng rất nhiều thiết bị tốt hơn nhiều so với bệnh viện công lập.
Bàn tay đang viết bệnh lý dừng lại: “Được, vậy tối nay cứ uống thuốc trước đi, những chuyện khác thì người nhà cô tự sắp xếp.”
“Được, cảm ơn bác sỹ.”
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Thẩm Dĩnh đi thẳng đến phòng bệnh, bởi vì không sắp xếp trước, cũng không có phòng riêng, cho nên bốn người ở trong cùng một phòng, thật sự rất chật chội.
Danh Sách Chương: